Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2009

Ngôi nhà ma ở Bangkoc

Hôm sang Bangkok tôi có đến tham ngôi chùa ( không rõ tên), nơi đây có tượng và con thuyền của Vua Rama 4, vị  vua đã phát triển ngoại thương mạnh mẽ ở cuối thế kỷ 18 đầu thế kỷ 19. Thái tử hiện nay của Thái Lan sau khi cầu tự con trai đã xuống tóc quy y ( một thời gian) tại chùa này. Xung quanh Chùa là các thư viện chứa kinh và là nơi tu tập của nhiều tu sĩ ...

Photobucket href="http://s647.photobucket.com/albums/uu199/khiemphan12photo/?action=view&current=IMG_5739.jpg" target=_blank>

Trong một không gian đặc quánh chất Phật giáo như thế thì bên kia con đường, cách cổng đầu hồi của chùa vài mét là một toà nhà, gọi là Tháp thì đúng hơn, vì nó cao gấp đôi Tháp Hà Nội ( chỗ Hoả Lò cũ) mọc lên nghễu nghện.

Điều đáng nói là toà nhà này hiện bỏ hoang. Nhìn lên thấy các phòng đều chưa lắp cửa, tường sơn màu trắng đã loang lổ... gợi một cảm giác ma quái. Tay hướng dẫn viên kể: Đây là Toà nhà của một doanh nhân theo đạo Hồi. Khi mua miếng đất này và chuẩn bị xây, vị sư trụ trì, người đã cạo đầu cho Thái tử khuyên: không nên xây cao ốc ở đó, đấy là đất thiêng. Sau khi khởi công, ông cũng nhắc nhở nhiều lần nhưng vị kia theo đạo Hồi nên không tin. Vì thế mà công trình vẫn mọc lên.

Trong khi xây dựng chưa xong thì con trai duy nhất, người sẽ kế nghiệp vị doanh nhân này bị tai nạn ô tô chết. Ông bố thì kinh doanh phá sản... Thế là toà nhà bỏ lại dở dang.

Thời Thacksin làm Thủ tướng, người ta định mua lại để làm nhà ở cho người nghèo, nhưng một số hộ dân đến ở thấy bất ổn, sợ hãi nên xin rút. Thế là kế hoạch đó cũng không thành công.

Bây giờ một số hộ kinh doanh thuê tầng 1 để bán hàng, nhưng tối về nhà ngủ.

Chắc ai đi du lịch Thái lan, đến chùa này đều biết chuyện đó.

 

--> Read more..

Thứ Tư, 26 tháng 8, 2009

Phí trông xe

Hôm qua có việc đến Bệnh viện Mắt Trung ương (HN). Bãi đỗ xe kín mít, không nhận xe. Một đám thanh niên nhao đến tóm lấy xe mình dắt sang bên kia đường, họ dúi cho cái vé in sẵn số nhà. Thế ra cả dãy những nhà đối diện bệnh viện đều có dịch vụ trông xe tự phát như vậy.

Mua được ống thuốc nhỏ mắt quay ra lấy xe, tay nhân viên trả xe đòi 10 ngàn đồng.

- Sao đắt thế?

- Anh thông cảm, em để xe đây là để liều đấy, Cảnh sát đi qua là em bị phạt 2 triệu ngay. 10 ngàn này có phải là vào túi bọn em cả đâu...

Lên xe mình vừa đi vừa nghĩ vẩn vơ. Bệnh viện quá tải dẫn đến nhiều tiêu cực, nhiều kẻ cò mồi lừa đảo bệnh nhân, nhiều y tá, bác sĩ bị tiền bạc chi phối, quá tải thì chất lượng khám chữa bệnh cũng kém... Tại sao bệnh viện quá tải trầm trọng như thế mà không xây dựng thêm bệnh viện mới? Trong khi đó sinh viên y khoa ra trường không có việc làm, người dân thì khốn khổ vì chen chúc, chậm trễ trong chữa trị... Mùa nóng thế này mà hai bệnh nhân một giưưòng thì sao nghỉ ngơi được, tránh sao khỏi nhiễm trùng.

Thay vì danh hiệu nhiều sân golf nhất thế giới, ta đạt danh hiệu nhiều bệnh viện nhất thế giới thì dân hạnh phúc quá.

 

--> Read more..

Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2009

Chuyện đi học

Tôi bỗng nhớ lại hồi học trung học, thầy giáo có tổ chức cho chúng tôi học tập tấm gương Lại Ninh.
Chuyện Lại Ninh như sau: Ngày 13 tháng 3 năm 1988, thiếu niên Lại Ninh 14 tuổi bỗng phát hiện thấy có đám cháy trong rừng, anh liền tức tốc chạy tới chỗ cháy và cầm lấy một cành cây hăng hái quên mình dập lửa. Tuy các đội viên đội chữa cháy từng khuyên mọi người chớ chạy đến gần đám lửa, nhưng vì không đành lòng nhìn thấy tài sản của Nhà nước bị thiệt hại, Lại Ninh vẫn tiếp tục dập lửa. Sau cùng đám cháy rừng bị dập tắt, hơn 3500 mẫu rừng được cứu thoát, trạm vệ tinh chuyển tiếp truyền hình trong rừng và nhà kho của công ty dầu lửa cũng bình yên vô sự. Sáng hôm 14, người ta tìm thấy xác Lại Ninh trong đống tro rừng. Tay phải anh vẫn còn nắm chặt cành cây, mặt hướng lên đồi, cặp kính cận thị văng đâu mất, tay trái bám lấy mặt đất, chân phải ở tư thế leo lên đồi. Lại Ninh đã vĩnh biệt chúng ta nhưng tinh thần của anh mãi mãi còn sống với chúng ta. Anh là tấm gương để chúng ta học tập noi theo! Anh mãi mãi là niềm kiêu hãnh của chúng ta!
Lại Ninh là một thiếu niên tốt và có tinh thần quý trọng của công rất cao. Thế nhưng tại sao chúng ta không dạy dỗ trẻ em cách phòng tránh khi có cháy rừng mà lại khuyến khích các em chạy tới đám cháy? Có “tài sản Nhà nước” nào quý hơn tính mạng con người chăng ? Những người thân của Lại Ninh sẽ phải chịu đựng nỗi đau như thế nào vì chuyện ấy ? Còn có cách giáo dục nào thiếu đạo đức hơn lối dạy trẻ em như thế không ? Nhất là ngày nay, trong khi một lũ quan tham ra sức chiếm đoạt “tài sản Nhà nước” thì ta vẫn tiếp tục dạy dỗ các em hy sinh thân mình để bảo vệ một loại tài sản nào đó, thử hỏi đạo trời ở đâu?
Tại nước Mỹ, khi xảy ra nguy hiểm, các thầy cô giáo bao giờ cũng khuyên răn học trò rời xa ngay nơi đó và hướng dẫn chúng rất tường tận cách tránh né. Họ hiểu rằng tính mạng giữ được thì lại có thể làm ra tài sản… Cách giáo dục của chúng ta thì có thể đưa bao nhiêu thanh thiếu niên ưu tú đi tới chỗ chết!
Thế nhưng trước đây tôi đâu có biết đạo lý ấy. Tôi từng mong muốn mình cũng được như Lại Ninh liều thân chữa cháy, dẫu có hy sinh trong đám lửa thì cũng không quản ngại. Cho tới năm học lớp 12, tôi được một thầy giáo trẻ dạy môn sử có lương tri bảo ban cho dần dần hiểu rõ thực chất của nhiều vấn đề, từ đó tôi bắt đầu suy nghĩ sâu sắc. Sau khi trở thành nhà báo, đi nhiều thấy nhiều, tôi dần dần hiểu ra rằng tính mạng con người, tình thương yêu, lòng khoan dung và niềm tin mới là thứ đáng quý nhất.
Kiểu giáo dục khuyên bảo lũ trẻ con ấu trĩ xông vào cứu cái gọi là “tài sản Nhà nước” ấy thật đáng trách, ngay cả loài cầm thú cũng chẳng làm thế. Tất cả mọi thứ vật chất đều có thể làm lại, riêng sinh mạng thì không thể.
Cách giáo dục ấy hủy hoại lũ trẻ từ nhỏ, xóa bỏ thiên tính của chúng, ươm trồng hạt giống tính nô lệ. Ngay từ ở nhà trẻ, có cô giáo đã quyết định thái độ đối xử với từng cháu tùy theo bố mẹ cháu chức vụ cao hay thấp, giàu hay nghèo; ngay từ tuổi ấy chúng đã dần dần học được cách lấy lòng cô giáo. “Nô tính” ấy thâm căn cố đế tới mức sau này có người leo lên địa vị lãnh đạo rồi mà vẫn còn giữ thói cũ, thậm chí còn nặng hơn. Thấy khách nước ngoài thì cung kính vâng vâng dạ dạ; thấy quần chúng bình thường thì nạt nộ ra oai … Thật là đáng buồn làm sao !
Chế độ giáo dục xóa bỏ lương tri, tính người, hủy hoại tình thương yêu, trau dồi nô tính và tính phục tùng, gạt người nghèo ra khỏi ghế nhà trường chẳng những chỉ đào sâu hố ngăn cách giàu nghèo mà còn hủy hoại tiền đồ của một dân tộc. Nếu không thấy rõ sự khác biệt giữa chúng ta với người Mỹ ngay từ cách giáo dục trẻ em, nếu không cải tổ nền giáo dục mà cứ phát triển theo kiểu giết gà lấy trứng như thế này thì chúng ta sẽ mãi mãi chẳng đuổi kịp người Mỹ và con cháu chúng ta sau này sẽ phải trả giá đau khổ cho cách tăng trưởng kinh tế này.
Huy Đường  (Lược dịch theo báo Trung Quốc)

--> Read more..

Thứ Ba, 18 tháng 8, 2009

Đường xa...

Đường xa, đường xa theo chân mây

Hoàng hôn, hoàng hôn trong rừng cây

Chân bước ra đi lòng khép lại

Tình yêu thà coi như mưa bay...

--> Read more..

Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2009

Gióng hay Dóng?

-Anh à, đọc báo thấy chưa thống nhất một danh xưng từ ngàn xưa là “Gióng” hay “Dóng” khi gọi Phù Đổng Thiên Vương, chuyện này kỳ quá à...

-Vì chưa thống nhất nên phải bàn, có gì mà kỳ, em!

-Tại sao bỗng dưng lại lôi vấn đề này ra bàn hả anh?

- Vì Bộ Văn hóa Thể thao &Du lịch đề nghị và được Chính phủ chuẩn y, trình lên UNESCO đưa Lễ hội Thánh Gióng vào danh sách di sản văn hóa phi vật thể. Đã trình lên UNESCO là phải chuẩn em ạ.

-Không ngờ một chữ đã in vào đầu óc bao nhiêu thế hệ người Việt Nam là Thánh Gióng cũng bị xem lại, bị cạnh tranh bởi một từ lạ - Thánh Dóng.

- Không phải cái gì tồn tại lâu, theo thói quen đã là đúng, em công nhận không?! Việc của các nhà khoa học là phải minh định lại.

-Thế theo anh vụ này minh định cái gì ạ?

- Cụ GS Cao Huy Đỉnh, chuyên gia số 1 với các công trình về Phù Đổng Thiên Vương, nhất là  công trình “Người anh hùng làng Dóng” cho rằng “Dóng” là con ông Đổng (ông Đùng, bà Đà). Tuy “Dóng” là một từ không có nghĩa nhưng là sự biến âm, gợi lại chữ Đổng.

- Ý kiến của GS khả kính như thế thì đúng là phải trân trọng nhưng tại sao từ xưa đến nay người ta vẫn gọi là Gióng. Gióng có nghĩa là cái nôi nuôi cậu bé lên ba chưa biết nói biết cười vụt lên thành Phù Đổng; gióng còn là gióng tre, khi đánh giặc Ân cậu bé này đã nhổ tre làm vũ khí...

-Em nói đúng, mà cũng nhiều nhà khoa học bảo vệ quan điểm này. Nhưng thế nào là chuẩn thì chưa có ai dám khẳng định.

- Em là người ngoại đạo nhưng xin lạm bàn nhé. Các nhà khoa học nên xem thư tịch, văn bản cổ của làng Phù Đổng, nhất là những hương ước, hồ sơ địa chính, văn tế, văn tự... đã sử dụng chữ quốc ngữ xem các cụ dùng chữ nào. Vì chữ quốc ngữ có sau chữ hán, chữ Nôm, còn âm Gióng hay Dóng thì phát âm như nhau.

-Em gợi ý rất hay, đáng suy nghĩ. Nếu theo cách đó thì anh chắc là đa phần dùng chữ “Gióng”.

-Nếu đã thế thì theo em, nên thống nhất một chữ, còn trong nghiên cứu thì cứ tiếp tục bàn, không sao cả. Tại sao lễ hội này lại được đề cử lên UNESCO mà không phải lễ hội đền Hùng hay Cổ Loa, Chùa Hương... bảo tồn hả anh?

-Vì đây là một lễ hội đậm đặc tính truyền thống nhất, từ lễ nghi, đến trang phục, tế khí... tiêu biểu nhất trong các lễ hội của ta. Còn các lễ hội em nói thì tính truyền thống không đạm đặc bằng, thậm chí có lễ hội liên tục biến đổi.

- Biến đổi sao anh?

- Ví dụ lễ hội quan trọng nhất là Đền Hùng nhé, trình tự tế lễ khác xa với ngày xưa, trang phục cũng mới, tế theo kiểu mới. Mấy năm trước ông chủ tế lại mặc comple, có dải băng thắt chéo như hoa hậu. Lễ hội lại có vòng hoa như viếng đám tang để viếng mộ tổ; lại có quân đội mang cờ đi đều như đón khách quốc tế ...

-Thế ra những chi tiết cổ xưa, nguyên bản mới được đánh giá cao. Theo tiêu chí này liệu ta còn được mấy lễ hội như thế hả anh?

- Chắc là hiếm lắm, ngay cả Lễ hội làng Gióng cũng đang bị biến dạng từng bước em ạ...
--> Read more..

Thứ Năm, 13 tháng 8, 2009

Con gái tuổi Dần móng vuốt có mùi hoa

Con Gái Tuổi Dần
Bùi Chí Vinh

Năm tới sẽ là năm con cọp
Tuổi bé trùng năm mới động trời
Nếu muốn làm tim anh hồi hộp
Bé gầm lên một tiếng "Anh ơi!"

Sử sách đã nhắc nhiều đến bé
Hết sát phu rồi đến bỏ chồng
Anh thì gọi đó là "Bà Kẹ"
Mới nhìn, đã nuốt chửng đàn ông

Vái trời ai cũng xa lánh bé
Chỉ riêng anh tan cửa nát nhà
Anh chết sớm không hề nuối tiếc
Miễn là móng vuốt có mùi hoa

Mà anh lại cầm tinh con ngựa
Thoát sao qua con gái tuổi Dần
Giả đò vồ thật anh lần nữa
--> Read more..

Thứ Ba, 11 tháng 8, 2009

Xem sex show ở Pattaya

Tay hướng dẫn viên có cái tên Thái dài lê thê được gọi tắt là Tôm gợi ý: Đến Pattaya phải ăn chơi cho biết, anh em nên đi xem vài sex show, đặc trưng của Pattaya. “Không đi xem là ốm đó nha”- với thứ tiếng Việt kiểu Chợ Lớn, Tôm nói và cười khúc khích. Anh em hội ý nhanh và cả đoàn quyết định đi xem thực hư thế nào.

-Vì thấy mấy em cũng đã trên 18 tuổi nên Tôm mới  giới thiệu đó nha. Xem cả show Nga và show khí công Thái thì mỗi người 1600 bath. Hay lắm nha, rất đặc biệt - Tôm nói và lại cười rất tươi.

-Show Nga là sao? Chúng tôi hỏi Tôm.

-Diễn viên hoàn toàn là người Nga, đẹp lắm, trắng hồng. Họ đều là những diễn viên múa nhé. Tiết mục có nội dung hấp dẫn kiểu như người đẹp gặp tướng cướp, người đẹp gặp anh hùng... Anh nào ngồi gần có thể thấy rõ từng cái nốt ruồi.

-Còn show Thái?

-Đây là show khí công, mạnh bạo hơn show Nga nhiều, đặc sắc Pattaya đó.

Cả đoàn thống nhất, sang Thái thì xem show Thái nên mỗi người góp cho Tôm 1000 bath để mua vé. Xe chạy đến khu biểu diễn. Tôi hoàn toàn bất ngờ khi thấy nơi đây như một bãi đỗ xe ở một thị xã

 

Việt

Co VN

Nam, biển hiệu cũng thiết kế bằng đèn neon màu xanh đỏ nhưng đơn giản. Tôi có cảm giác như bước vào một chỗ vui chơi có thưởng ở những miền quê.

Ngay giữa sân là bàn thờ Phật bốn mặt như mọi cơ sở kinh doanh khác nhưng đặc biệt là có hàng quốc kỳ một số nước, trong đó có Cờ đỏ sao vàng. Té ra dân VN mình là khách quen ở đây.

 

Nơi biểu diễn show Nga ở bên phải, chúng tôi bước vào cửa giữa có biển Harrem Show- Number One và dòng chữ Trung Quốc “Á châu nhất tuyệt”.

Ngay chỗ thu vé là một tủ sắt cho khách gửi lại máy ảnh và điện thoại di động. Ở đây cấm tuyệt đối chụp ảnh. Khán phòng hôi hám, chật hẹp, có khoảng 200 ghế kê hình chữ U, sân khấu nhỏ được chiếu bằng thứ ánh sáng vàng không thay đổi. Các diễn viên bước ra, sau một động tác chào khách lấy lệ họ nhanh chóng kéo tuột trang phục mong manh, lộ ra thân thể trần trụi. Họ đều là những cô gái nhan sắc trung bình, thực hiện công việc của mình với vẻ mặt vô cảm và không che giấu được vẻ mệt mỏi. Mỗi tiết mục có từ 2 đến 3 người, chủ yếu lấy chỗ kín của thân thể người phụ nữ làm nơi diễn trò kiểu như hút vào một chai Coca Cola và lại bơm trở lại nguyên vẹn; lấy chỗ đó mở nắp chai bia; một cô gái dạng chân kéo một sợi dây, bất ngờ trong đó bay ra một con chim sẻ; một cô gái kéo từ trong đó ra một chuỗi panh xa lam sắc lẻm; có khi sau họ "đẻ" ra một con cá vàng, con cá rơi tõm vào thố nước và bơi lội tung tăng... Nhiều người, nhất là phụ nữ bỏ ra giữa chừng. Tôi cố nán lại nhưng ngăn được tiếng thở dài, không biết có cải lương quá không nhưng tôi thấy ngao ngán cho  những phụ nữ phải mang thân thể mình ra để kiếm sống một cách cơ cực như vậy.

Kết thúc là cảnh hai đôi nam nữ làm tình bằng các tư thế khác nhau , họ gọi là 36 kiểu.

Thấy chúng tôi bước ra lặng lẽ, không ai tỏ ra hào hứng, Tôm cười cười : ”Cũng được đúng không?! Xem cho biết, cho biết”. Mỗi đêm nơi này có chừng dăm bảy trăm người vào xem “cho biết” đem lại cho họ khoản thu không nhỏ. Nguồn thu lớn nhưng tôi nhận ra rằng, Thái Lan không hề khuyến khích loại hình sexy này. Họ cấm tuyệt đối người dân Thái vào xem,  “dù triệu phú cũng không được vào” như lời Tôm nói, nơi đây chỉ dành cho khách du lịch.

Sex show

Hơn nữa dân Thái theo đạo Phật nên đó là một nơi nhơ bẩn, họ cũng không có nhu cầu.  

--> Read more..

Thứ Hai, 10 tháng 8, 2009

Đi chơi ở Pattaya

Pattaya được mệnh danh là thành phố ăn chơi ai đến Thái Lan cũng đến thành phố ven biển xinh đẹp này. Pattaya hầu như chỉ thực sự sống vào ban đêm, từ 5 giờ chiều đến 5 giờ sáng hôm sau. Vì thế, buổi sáng thành phố rất vắng vẻ, các siêu thị, cửa tiệm bán tạp hóa, thuốc tây... thông thường đến 10 giờ sáng mới mở cửa.

quan ba<br /><P class=MsoNormal style=

Quán Bar beer như thế này tràn ngập Pattaya

Màn đêm buông xuống, Pattaya được trang điểm bằng vô số ánh đèn màu từ đường phố và các quán bar-beer, các vũ trường và vô số tòa nhà cao tầng quanh bờ biển. Đủ mọi thứ tiếng, đủ mọi màu da, những nụ cười của các cô gái Thái ăn mặc sexy và tiếng nhạc rộn ràng, cùng với gió biển từ vịnh Pattaya thổi vào mát rượi khiến cho nó có sức hấp dẫn ghê gớm.

 

Pattaya không có các quán cà phê như ở Việt Nam, thay vào đó là các quán bar beer san sát. Các cô gái ăn mặc mát mẻ ngồi chờ khách, thấy anh nào đến cửa thì tươi cười vẫy gọi. Vẫy gọi nhưng không co kéo. Khách vào uống bia trả tiền theo bảng giá và có thể ôm ấp một em không phải che giấu. Tiền típ (bo) cho các em tùy thuộc vào khách. Đó là quán bia ôm công khai, khách hứng chí có thể nhảy múa, hát hò, có thể cởi trần mà không ai phàn nàn.

 

 

Một hình ảnh khá quen thuộc trên đường phố Pattay là những cặp đôi, một người đàn ông nước ngoài cao lớn cặp với một cô gái Thái thấp nhỏ, đa phần là đen nhẻm.

Mặc dù được biết đến như một thành phố ăn chơi, nổi tiếng vì dịch vụ sex nhưng Pattaya không hề có khu đèn đỏ, chợ mại dâm công khai như một số nước ở châu Âu. Những hoạt động này được hiểu là có trong dịch vụ massage body với giá chừng 1600 bath ( khoảng 800 ngàn đồng)/ 2 giờ. Ở đây các cơ sở massage nhiều vô kể, có cơ sở nhỏ nằm ngay trong khách sạn, các ghế masage không che kín, cửa kính thông thoáng; có nơi thì là một tòa nhà lịch sự sơn màu kem trắng, có mảnh sân nhỏ phái trước với biển hiệu là một trung tâm chăm sóc sức khỏe. Tôm cười với tôi bảo: Nếu anh đi massage thì tối nay sẽ đến những chỗ như thế này. Massabody được hiểu là từ A đến Z. Rẻ nhất là massags truyền thống 400 bath/2 giờ, nhưng một chị trong đoàn chúng tôi thưởng thức xong nhận xét rằng chả khác tẩm quất ở Việt Nam.c&aacute;c dien vien chuyen gioi

Người mẫu chuyển giới

( Kỳ sau: Đi xem sex show)

--> Read more..

Flags

Flag Counter