Đôi câu đối, bác Bu chép lại từ đôi câu đối của gia đình hiện treo ở phòng khách. "Chu biên quốc trọng thân hầu mệnh/ Đường truyện gia truyền liễu tử danh"
Trước khi viết gì đó về Đồng Hới, Quảng Bình, tôi phải viết về bác Bu đã, bác là một blogger uyên bác, cẩn thận, chu đáo, chơi hết mình, nói theo cách nói của bác là "chơi kỹ". Cái sự kỹ của bác thể hiện từ mỗi cái còm. Không phải như các đàn em tham ăn xổi, lướt ào ào, còm cho nhanh, cho nhiều. Bác Bu còm mang theo cả kiến thức, cả tâm tư... Quý lắm.
Vì cái sự tận tình của bác nên nhiều chị em làm nũng, cái gì không hiểu là hỏi, Tứ diệu đế là gì? Sao không có "tự ngã" mà lại có luân hồi? Sông Gianh, chữ Gianh là gì?... Toàn những câu hỏi vỡ đầu nhưng bác cặm cụi đọc đọc viết viết, hồi âm kỹ lưỡng. Nhà bác Bu như một thư viện nhỏ, hiện đã có 3000 cuốn sách, trong đó có rất nhiều sách quý. Chả thế lũ trẻ con nhà tôi đến thăm nhà bác Bu sướng mê.
Ngoài sự kỹ về viết blog, bác còn là một người anh, người bạn chí tình, ấm áp và chu đáo. Nữ blogger NTT vô Đồng Hới, bác đánh hẳn một xe taxi lên sân bay đón về nhà và lấy xe Honda chở đi khắp nơi, từ rừng phi lao đến đồi cát để chụp ảnh...
Một nữ blogger khác từ miền Nam ra bác cũng tiếp đón chu đáo và giao cho một xe máy để khám phá Quảng Bình.
Cổng nhà bác Bu
Tôi hẹn vào Đồng Hới mấy lần với bác mà mãi cuối tuần rồi mới có duyên, trở lại Đồng Hới. Vì đi cả đoàn nên không dám báo giờ tàu. Vừa xuống xe, tôi gọi điện chào bác, 10 phút sau bác đã chạy đến. Sau khi ăn sáng xong, anh em kéo đến thăm nhà bác Bu.
Nhà bác Bu ở một khu phố yên tĩnh, nhà đẹp lắm, có bốn mặt thoáng. Có sân, có non bộ , có cây cảnh và một vườn phong lan nhỏ, có hệ thống phun hơi nước.
Bác Bu có con trai là một kiến trúc sư trẻ, có Công ty riêng tại Sài Gòn nhưng ngôi nhà đẹp này do chính bác Bu thiết kế, không cần đến ông con. Nhà thoáng mát, duyên dáng và hết sức đầy đủ tiện nghi.
Nhà bác có cái tủ lạnh rất to, Bác Bu bảo, tủ lạnh to để bạn bè, khách khứa vào chơi có chỗ chứa thức ăn và nhiều khi anh em đi chợ mua tôm, cá có chỗ tích trữ để bảo quản rồi mang về chứ. Quả thật, vô số văn nghệ sĩ nổi danh và chưa nổi danh ở đất nước này đã là khách nhà bác Bu.
Bác dẫn tôi đi thăm nhà và bảo: Đây tôi chuẩn bị sẵn phòng cho ông, có điều hòa, có quạt phun hơi nước chống muỗi, một phòng riêng. Cũng chuẩn bị sẵn một xe máy để ông đi chơi đây.
Sân vườn nhà bác Bu
Trưa hôm sau, bác lấy xe đưa tôi những nơi NTT đã đi.. Trời nắng như đổ lửa, cát trắng nóng bỏng chân nhưng bác Bu rất vui. Bác bảo: "Có ông vào tôi mới đến chỗ này đấy, lần trước NTT chưa đi đến đoạn này".
Bác chơi được kỹ như thế bởi vì bác có một hậu phương quá tuyệt. Chỗ dựa tuyệt đối của bác Bu là bác Bu gái. Một cô gái thôn Vĩ Dạ, Huế rất đẹp ( xin xem ảnh trên blog bác BU ) theo bác từ năm 21 tuổi, và ngây thơ, trong trẻo, yêu bác suốt cho đến bây giờ. Khách đến, phu nhân đi làm, bác gọi điện hỏi: Mẹ mẹ, nước khoáng mặn để đâu, bố tìm không thấy... Tiễn khách ra cổng, nhờ bác gọi taxi, bác loay hoay một lúc rồi lại bấm điện thoại: Mẹ gọi cho bố một xe taxi bảy chỗ đến cổng nhé. Thế là có xe ngay. Khi bác Bu đưa tôi đi chơi, đến bữa trưa, bác gái đang ở Huế thăm gia đình cũng gọi về. Dừng xe giữa đường bác Bu trả lời oang oang: Bố đang đưa cha Kh đi chơi... ừ ừ, biết chỗ ăn rồi. Bảng điện hỏng, thợ chưa chữa được. Ừ, ừ nhớ rồi, nhớ rồi...
Bác Bu nghe vợ chỉ đạo... Ở Đồng Hới có ba ngày, buổi tôi đầu tiên bác Bu dẫn bác gái đến rủ đi ăn. Tối hôm sau bác Bu lại dẫn bác gái đến cho quà và nói: Mai chị vô Huế, nên cô chú về chị không tiễn được, chị chào cô chú trước. Cả đời mình mới gặp lần đầu mà bác gái chu đáo, chân tình đến thế đấy. Tôi trêu: bác Bu có nhiều nữ blogger hâm mộ lắm, bác có lo không? Chị cười hồn hậu: Không sao, miễn anh vui là được. Chị nói tuyệt không có một mảy may xã giao nào.
Bác Bu và bác gái rủ đi ăn tối
Hai anh em đi thăm Lũy Thầy xong qua đồi cát, vòng về Quảng Bình quan. Chụp hình xong vào một quán ăn nhanh liền đó. Bác Bu chỉ sang tòa nhà đối diện và bảo: Ngân hàng cô Hà ( bác Bu gái) làm đó. Mấy lần cô ấy dẫn tôi đến đây nên nói thiệt, tôi biết mỗi quán này... He he.
Vừa ngồi yên vị, bác Bu nhắc ngay: ông gọi cho PNH đi. Cha này nói giọng Bắc, tính cách nhẹ nhàng thâm trầm kiểu Bắc mà chưa ra Bắc lần nào. Gọi đi... Tôi gọi và bác Bu lấy máy ảnh ra. Bác bảo: Tôi và cô Hà đã uống cà phê chim với PNH, vui lắm ông ạ...
Bác Bu để máy tính trên gác, mùa hè ngồi trên gác nóng bức, bác gái sắm ngay cho một laptop nhỏ gọn để anh ngồi dưới nhà cho mát mẻ. Quần áo, đồ dùng, tất tần tật đều do vợ sắm sửa lo toan nên bác Bu tha hồ phát huy sở trường đọc sách, ngâm thơ, nghiền ngẫm kim cổ đông tây. Chả thế mà vốn là một kỹ sư cầu cống, bác Bu trở thành nhà nghiên cứu giữ cương vị Trưởng ban của Hội Văn học nghệ thuật Quảng Bình nhiều nhân tài hội tụ...
Không có bác gái, chắc hẳn không bác Bulukhin hôm nay.
**
Tôi biết bác Bu được nhiều bạn bè yêu quý, nhưng chưa mấy người được gặp cũng như đến nhà bác ở Quảng Bình nên làm entry này để chia sẻ với cả nhà, tuy chỉ là những nét phác sơ sài...