Ông Khải vốn người làng Cao Xá Trung, Hoài Đức, Hà Nội, vốn là làng tổ nghề nhiếp ảnh Việt Nam.Ông đi bộ đội, sau đó định cư ở Đoan Hùng, Phú Thọ, mang nghề tổ ra kiếm sống. Vì vậy, suốt mấy chục năm ông chụp ảnh, cung cấp nguyên liệu làm ảnh cho cả vùng trung du này, nên rất giàu có. Bỗng một hôm có người khách lạ đi qua nói: Ông đang hồi thịnh phát, nhưng sợ không được bền. Ông có người hiển linh phù hộ cho bao nhiêu năm mà không quan tâm hương khói, để mộ lạnh lẽo. Vị này không có đầu, máu chảy ròng ròng từ cổ xuống. Ông Khải nghe nhưng chả tin.
Sau hai lần đổi tiền, cơ nghiệp tích cóp của ông Khai teo tóp. Lần đổi tiền sau ông mang hai bao tải tiền vứt xuống sông Lô cho khỏi mang tiếng giàu có, đổi 1 ăn 10 chả được bao nhiêu. Lúc đó ông mới ngẫm nghĩ đến lời ông khách hồi nọ.
Đúng lúc đó, vợ chồng ông Khải liên tục ngủ mê thấy có người đàn ông trẻ, mặc đồ Tây, mặc áo dạ, quần dạ. Có lần vị ấy đứng ngay đầu giường nói chuyện, trước khi đi còn nói " thế nhé, thế nhé"... nhưng ông Khải cố nhìn kỹ cũng không thấy mặt, hóa ra vị đó không có đầu...
Vợ chồng ông Khải đi xem bói, thầy phán: Cả hai vợ chồng vị này đều chết trẻ, bị chết chém, không biết mộ ở đâu... Ông Khải hoang mang, không biết làm thế nào để hoàn thành cái nhiệm vụ lạ lùng này. Một lần về quê ăn giỗ, ông mang câu chuyện của mình ra kể, các cụ mới kêu lên: Ôi, đó là cụ Hai Hiên đấy. Cụ Hai Hiên, một trong những người lãnh đạo cuộc Hà thành đầu độc chính là anh ruột của ông nội ông Khải. Lúc đó ông Khải mới vỡ lẽ và tìm đọc tài liệu, bắt đầu hành trình gian nan, đau khổ, nhiều lúc như tuyệt vọng... để tìm được mộ cụ Hai Hiên.
Đến năm 1988, ông mới tìm đến được mộ các cụ, khi đó nằm trong góc vườn thấp trũng, bẩn thỉu, cỏ dại um tùm. Ông khóc nức lên, "có máu thì xót xa, cụ nhà tôi nằm trong số đó, cầm lòng sao được". Ông đã xin phép gia chủ cho xây tạm mộ các cụ lên. Do không phân biệt được danh tính nên xây thành mộ chung. Lúc ấy không chuyện ngoại cảm như bây giờ.
Gần đây có sự tham gia của gia đình cụ Đồ Đàm nên mộ được xây lại như hiện nay. Và cũng chỉ có thân nhân hai cụ thường thăm viếng, còn 7 gia đình khác không thấy tìm đến. Những thông tin trên đây do nhà báo Đỗ Doãn Hoàng, người nhiều năm theo dõi đề tài này viết trên báo Văn nghệ trẻ.
Bây giờ, chúng ta hy vọng các cụ được di chuyển lần cuối cùng, đến chỗ tốt đẹp hơn để thật sự được an nghỉ.