Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012

Bạn cũ, bạn mới

Hôm nay, các bác huynhtran, bangtam, Bulukhin và PNH... họp mặt nhau tại Sài Gòn đang bừng nắng. Giá như có cơ hội, tôi cũng muốn bay vào để dự buổi gặp mặt những anh chị mà tôi rất quý trọng và thân thiết này. Internet đã cho chúng ta có thêm bạn bè, thêm những người thân. Tuyệt thế...

Trong lúc chờ thông tin từ các bác, tôi chợt nhớ đến một người bạn thời thơ ấu. Hồi đó tôi học lớp 2, hàng xóm có bạn Dũng hình như hơn tôi 1-2 tuổi, nhưng học cùng lớp, ngồi cạnh nhau. Ở quê tôi có nghề dệt vải, nên bọn trẻ con phải quay sợi, hồi đó gọi là quay ống. Mỗi ngày tôi phải quay 5 cái, nhưng vì tôi không thạo việc này nên thường là đến đêm không xong, trong khi Dũng thì quay rất siêu. Vì thế, buổi chiều đến rủ tôi đi chơi, Dũng thường ngồi xuống quay hộ, một loáng là xong...



Nhà Dũng rất nghèo, nhà tranh, nền đất, nhưng có cái sân láng xi măng sạch bong. Nhiều khi đi chơi lang thang,nặn đất, đánh quay về... chúng tôi lăn ra cái sân nhỏ xíu ấy mà nằm, không lo bẩn quần áo... Bố Dũng nghe nói rất đẹp giai, đã lấy vợ lẽ, sinh sống  ở trên mạn ngược, hầu như ông ấy không về quê, nên tôi không biết mặt. Dũng sống với mẹ và một người anh trai. Anh này đi làm thợ xa nên ở nhà Dũng thường có hai mẹ con. Mẹ Dũng cao gầy, khắc khổ, suốt ngày lạch cạch với cái khung cửi khổ hẹp. Tôi không thấy bác ấy cười khi nào cả...

Hồi đó cả HTX ăn gạo mậu dịch, cái sân xi măng nhà Dũng trở thành nơi tập kết lương thực, khi thì gạo, khi thì sắn, bột mỳ... để chia cho cả xóm... Nhà khá giả thì mua thêm gạo ngon trộn lẫn gạo mậu dịch, bột mỳ loại 2 đen quá thì cho lợn, mua bột mỳ trắng về ăn, nhưng nhà Dũng thì có thế nào ăn thế, rất kham khổ. Món bánh mỳ nặn từng viên dẹt như quả cà nén, không có nhân, cho vào nồi luộc là món khá phổ biến...

Thế rồi, không hiểu sao Dũng bị đi kiết. Mẹ Dũng phải để một cái chậu trong buồng để Dũng chạy ra chạy vào. Nó nghỉ học dài dài... Đi học về tôi lại sang chơi với Dũng. Bà  mẹ Dũng nói tôi bảo Dũng phải uống thuốc đúng giờ hoặc nói chuyện gì đó cho nó đỡ buồn. Nhà Dũng nghèo nên tôi không thấy có đường, có thịt, có cam như những người ốm khác. Nó cứ nằm còng queo, uống nước gạo rang vậy thôi.

Cuối cùng thì nó phải đưa lên Bệnh viện huyện cách nhà 6-7 cây số. Vài ngày sau, tôi nghe người lớn bảo Dũng chết rồi, lát nữa đưa về. Tôi chạy như bay ra đầu làng, và thấy người ta kéo một chiếc quan tài gỗ nhỏ, trên chiếc xe cải tiến lọc cọc đưa về làng. Tôi lặng lẽ đi theo cái xe ấy. Tôi không nhớ là tôi có khóc không nhưng tôi rất buồn. Hôm sau đi học, tôi mới báo tin cho cô giáo là Dũng mất rồi. Cô vội vàng lấy xe đạp vào làng thăm viếng đứa học trò bé bỏng, tội nghiệp...

Tôi vẫn nhớ như in khuôn mặt gầy gò nhưng trán cao, mắt sáng,  tóc cắt rất cao của Dũng.Nó rất hay cười... Cuối năm ngoái, tôi về làng dự một đám bốc mộ mới biết tin hôm đó cũng bốc mộ bố mẹ Dũng. Tôi hỏi thăm anh trai Dũng xem có bốc mộ Dũng không? Anh ấy bảo: Mất mộ lâu rồi em à...

Tôi thấy ngậm ngùi, thương nhớ người bạn đơn sơ thời thơ ấu...
Thế mới biết những lúc được ở bên nhau, được cười, được nói thật trân quý
biết bao...

13 nhận xét:

  1. thật cảm động câu chuyện tình bạn của anh.em rất đồng cảm !

    Trả lờiXóa
  2. Vậy là đến giờ không biết mộ bạn anh ở đâu phải không ạ? Nghe bùi ngùi xót xa quá.

    Trả lờiXóa
  3. Quên gần nhớ xa là triệu chứng của tuổi già rồi đây! :D

    Đùa chút thôi nhưng đúng là Internet đã mang lại những người bạn thật thân quý, và Toro là một trong những người bạn ấy. Nghe chuyện các bác gặp nhau Thuỷ cũng muốn bay vào hội ngộ những người chị, người anh rất thân thiết và chân tình ấy.

    Mong cho linh hồn bạn Dũng yên lành nơi chín suối.

    Trả lờiXóa
  4. Nghe mất mộ mà buồn đó em. Cho nên cái còn và cái mất chỉ ở trong gang tấc. Hay trân quí khi ta còn được ở bên nhau em nhỉ!

    Trả lờiXóa
  5. Đúng la những lúc được nói cười với nhau thật là quí giá biết bao

    Trả lờiXóa
  6. Hồi xưa, mộ trẻ con ít được quan tâm. Lúc đó D khoảng 9-10 tuổi... Bây giờ cậu ấy hòa tan vào đất mẹ rồi.

    Trả lờiXóa
  7. Nếu ko nghèo thì Dũng chắc chẳng chết đâu Toro nhỉ. Đọc xong thương chảy nước mắt. Càng quý hơn những gì ta đang có!

    Trả lờiXóa
  8. Các nhà nghiên cứu tâm linh bảo khi nhắc đến người ở thế giới bên kia thì người đó có mặt. Chắc Dũng đã đọc những dòng chữ của TORO và cảm động lắm.
    Hãy vui cười lên các bạn ạ, vì giây phút nào cũng có thể là giây phút cuối cùng của đời người ....

    Trả lờiXóa
  9. TORO à, TTM rất kịp thời đưa lên blog hình ảnh hôm 3/3 của lục vị bô lão đấy....

    Trả lờiXóa
  10. Internet là sân chơi trí tuệ, nó làm cho người già thì trẻ lại, con gái thì đắt chồng, con trai thì đắt vợ, thiếu nợ thì trả xong, cuộc đời bớt long đong rồi trở nên giầu sụ.

    Trả lờiXóa
  11. Người bạn tuổi thơ của Toro đã sớm trả xong một kiếp người. Bác Bu nói đúng lắm, giây phút nào cũng có thể là giây phút cuối, hãy cười với mọi người thôi :-)))

    Trả lờiXóa
  12. Đúng là ngắn dài cũng một kiếp người... Theo chỉ đạo của bác PNH, cười tươi cả nhà nhà nhé!!

    Trả lờiXóa

Flags

Flag Counter