Một trong những ngày không thể nào quên trong ký ức thời học trò là ngày 20-11 hàng năm. Hồi ấy còn gọi là Ngày Quốc tế Hiến chương các nhà giáo. Mỗi đứa góp vài hào và một ít hoa, nhà nào có hoa gì thì góp hoa đó, chủ yếu là hoa hồng và mào gà. Chúng tôi thường mua một cuốn sổ và cái bút máy làm quà tặng cô… Chỉ có thể thôi nhưng chúng tôi đi có khi đến dăm bảy cây số để đến chúc mừng thầy cô. Thường là chỉ có quà tặng thầy cô chủ nhiệm, còn nhiều thầy cô khác chúng tôi chỉ thăm và chúc mừng bằng lời và mấy đoá hoa dân dã…
Không chỉ đi thăm các thầy cô đang dạy mà bao giờ chúng tôi cũng đi thăm thầy cô giáo cũ. Cả 4 năm cấp 1 chúng tôi học cô Phùng Thị Uyên ở xã bên cạnh, nên những năm cấp 2 không năm nào bọn lớp cũ chúng tôi không rủ nhau đến chúc mừng cô.
Năm nào cũng chỉ có thế mà háo hức vô cùng.
Tôi có bà cô làm giáo viên cấp 1 ở Lạng Sơn. Cô kể, ngày 20-11 học trò kéo đến tặng cô một quyển số, lại một nải chuối nữa và ba quả cam. Bọn trẻ, đa số là con em các dân tộc ít người, thưa vì mua sổ xong vẫn còn thừa tiền nên mua nải chuối, mua xong vẫn còn thừa nên mua 3 quả cam mới hết tiền… Nhìn lũ học trò mồ hôi nhễ nhại vì đi bộ, hai má đỏ hồng, mắt đen láy mà cô xúc động trong lòng.
Bà cô tôi nay đã 70 tuổi, lũ học trò ngày ấy cũng đã lên ông lên bà, nhiều người đã thành đạt. Mỗi khi nhắc lại chuyện ấy cả nhà đều rất vui.
Ở thành phố thì hồi đó ngwoif ta hay tặng cô mấy quả cam (Không có phong bao như bây giờ) nên dân gian còn gọi chệch là "Ngày hiến cam các nhà giáo". Hii...
Bây giờ tôi có bà chị dạy học ở quê. Hỏi chị 20-11 vui không? Chị bảo đến mệt người, không lẽ nói các em không cần đến. Sao thế?
-Học sinh bây giờ không như mình ngày xưa đâu. Nó không có sự nể sợ cô giáo như ngày xưa mà suồng sã, cợt nhả. Có cô giáo là con dâu mới về nhà chồng mà 20-11 lũ học trò kéo đến lại ra vườn trèo cây, hái ổi, làm tan hoang cả vườn nhà cô. Mà cô ngại không dám nói chứ…
Quả thật, đối với thế hệ chúng tôi hình ảnh thày cô giáo thật thiêng liêng, như không phải người bình thường. Tôi nhớ khi đã học cấp 2 mà bất chợt nhìn thấy thầy giáo dạy văn rẽ vào hàng thịt chó mà tôi kinh ngạc và nghĩ ngợi mãi không thôi…
Bây giờ mình lại là phụ huynh học sinh. Ngày 20-11 mình thay con đi chúc mừng các cô giáo của con ( bây giờ hình như ít thầy giáo hơn xưa). Dù đi thay con nhưng ký ức tuôỉ thơ vẫn khiến mình nhìn thày cô giáo với con mắt trân trọng, thiêng liêng, tuy nhiên quà cho cô của con khác với quà cho cô giáo mình ngày trước...
Không biết các bác ở trong Nam trước 1975 có ngày này không?!
--> Read more..