Thứ Tư, 31 tháng 12, 2008

Giã từ năm 2008

Thế là năm 2008 đang lặng lẽ khép lại, khép lại những chuỵện không mấy an lành.

Nhớ đến 2008, người ta nhớ đến trận lụt khiến Thủ đô Hà Nội, nơi " rồng cuộn hổ ngồi", "trung tâm trời đất" được đức Lý Thái Tổ xác định là nơi "cao ráo" bị ngập chìm trong nước. Nó cho thấy không chỉ hệ thống thoát nước bất lực.

Người ta nhớ đến một năm khó khăn, lương không tăng nhưng có lúc lạm phát tới trên 30%. Các bà nội trợ méo mặt khi cầm ví tiền hẻo vào chợ vì đắn đo, suy tính.

Năm 2008 báo chí, nơi được coi là diễn đàn của nhân dân, cơ quan phản biện xã hội cũng quá nhiều chuỵên phiền lòng, mà không biết chữa sao cho được.

Năm 2008 việc chống tham nhũng cũng trở nên lặng lẽ và vụ án liên quan đến vốn vay ODA chậm chạp giải quyết cho thấy nhiều điều...

Năm 2008, sau 2 năm gia nhập WTO, một chuyên gia cho rằng, điều đáng tiếc là chúng ta đã biền nhiều cơ hội thành thách thức. Cho đến giờ này thì ta mất nhiều hơn được, nhưng hy vọng thì còn nhiều.

...

Cuối cùng, Thượng đế cũng muốn an ủi chúng ta nên cho VN thắng Thái Lan vào phút chót, ngoài cả phút chót, của trận đá bóng chung kết cuối năm, khiến người ta sướng đến điên cuồng, mang hết cả " Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng" đến xoong chậu ra gõ. Chừng trăm người nhập viện sau chiến thắng này...

Không biết có phải khó tính không nhưng tôi thấy chiến thắng đó là chiến thắng của một trò chơi thôi. Vui vẻ, giải trí thôi, sau cái vui này cuộc sống trước mắt còn biết bao điều.

Chào giã biệt năm cũ, hy vọng, lại hy vọng, năm mới 2009 không quá khó khăn và hy vọng năm 2008 đã là cơn bĩ cực...

Vài hàng tất niên, thân mến kính chúc các bạn blogger của tôi một năm mới vui hơn, khoẻ mạnh, thành đạt hơn năm cũ.

Happy New Year!!!

--> Read more..

Thứ Hai, 22 tháng 12, 2008

Đám cưới miền Tây

Bài trước nói về đám cưới ở Bắc Giang, bài này tôi xin kể cái khổ của bà con miền Tây. Ông Bảy vốn là một vị khá giả ở Chợ Mới- An Giang, sắp cưới con gái tâm sự với tôi: Tôi đã nói với bên nhà trai, nhà trai đưa bao nhiêu tôi sẽ cho lại vợ chồng chúng nó hết và cho thêm nữa.

(Ảnh minh hoạ thôi nhé)

-Nhà trai sẽ đưa bào nhiêu anh? Tôi hỏi vì ngoài Bắc- Hà nội chẳng hạn bây giờ không có chuyện đưa tiền. Nhà trai chỉ mang lễ vật đến ăn hỏi trị giá vài triệu với hai phong bao hàm ý hai lễ gia tiên nội ngoại cô dâu, giá trị thì tuỳ tâm, 500 ngàn hay 1 triệu cũng được…

- Trong đó khác, nhà trai phải chồng tiền mặt, càng đi nhiều thì nhà gái càng tự hào. Do đó nhà trai mang tiền đến có sự chứng kiến của họ nhà gái. Trung bình vài chục triệu, có người chồng cả trăm triệu. Ngoài ra còn kiềng vàng, vòng vàng cho cô dâu nữa.

Nhà nghèo thì lấy tiền đó trang trải đám cưới, lo cho gia đình, nhưng nhà khá giả như ông Bảy thì cho con hết, và cho hồi môn vài chục triệu nữa.

- Thế thì nhà gái cũng tốn kém chớ?! Tôi hỏi.

- Tốn nhưng vẫn dư vì bà con sẽ giúp. Trước ngày cưới là cô bác bên bố, cô bác bên mẹ cùng ngồi với nhau tuyên bố sẽ tặng cháu bao nhiêu tiền. Hai bên không ai chịu kém ai, nếu ông chú nói cho cháu 10 triệu thì ông cậu cũng không thể kém… Có người cho cháu vài chục triệu. Cho nên tiền đám cưới bao giờ cũng dư.

Vì những hủ tục như vậy mà không thiếu chuyện bi hài. Nhiều nhà gái phải đưa tiền cho nhà trai, qua chú rể để chồng tiền kha khá khi đến đón dâu. Nhiều nhà nghèo mà sĩ diện thì phải đi vay nợ. Nhiều ông chồng, bà vợ phải dấm dúi đưa tiền cho anh em nhà mình để hôm họp bàn đám cưới đỡ mất mặt với bên thông gia… Khổ thế.

Và nó cung xlà những món nợ. Khi anh em họ mạc có đám cưới thì cũng liệu mà cư xử tương xứng, món tiền không phải dăm ba trăm nên cũng mệt mỏi, nặng nề.

Còn chính gia đình tôi cũng đã tham gia vào một vở kịch đám cưới miền Tây như vậy. Con ông chú tôi láy vợ miền Tây, hai đứa cưới nhau ở Sài gòn. Các cụ từ ngoài Bắc vô tưởng hôm sau có thể bay thì nhà giá đề nghị, các vị về miền Tây dự đám báo hỷ tại nhà gái. Đến nơi mới biết, họ đã bố trí 10 mâm lễ vật, 50 triệu đồng, bộ hoa tai, vòng vàng của cô dâu giao cho bà thím tôi. Tất cả tập kết tại khách sạn, đến giờ G nhà trai đến đón dâu… như mới. Cô dâu chú rể cho biết, tiền bạc là vợ chồng nó bỏ ra cả, cho đẹp mặt thôi, đâu lại vào đấy… Hiii.

Các bác nào có kinh nghiệm xin chia sẻ nhé.

--> Read more..

Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2008

Chuyện cưới ở một làng quê

Hôm qua tôi có một vị khách đến từ Bắc Giang. Câu chuyện loanh quanh lại dẫn đến chuyện cưới xin, vì anh là người rất có tín nhiệm với anh em ho mạc trong việc tổ chức đám cưới. Nghe vị thạo việc này kể chuyện quê anh mà tôi thấy nẫu ruột...

Anh vốn là kế toán nên quen việc quản lý, nhất là tiền bạc. Do đó, anh em họ mạc có đám cưới là họ tìm đến anh, và tất nhiên anh phải nhận lời, có đôi chút hãnh diện vì được tin cậy. Nhiệm vụ của anh là kê cái bàn ngồi góc sân để nhận tiền, gạo mừng đám cưới, ghi vào sổ và lấy tiền đó chi tiêu cho đám cưới. Cuối cũng còn bao nhiêu thì trả cho gia chủ. Việc đó không đơn giản chút nào. Anh kể có người đến bảo anh ghi cho là mừng hai mươi cân gạo. Anh thaóng nghĩ, có thấy đưa gạo đâu nhỉ? Anh phải hỏi khéo kẻo mất lòng:" Bà ơi, hai mươi cân gạo của bà đứa nào nhận đấy? Tôi hỏi mấy đứa cháu nó bào chưa nhận". Bà kia mới ú ớ nói , thế ra con bà quên chưa bưng sang... Đấy , nếu không phát hiện ra là mình phải đền 20 cân gạo, có mà ốm.

- Anh phải đền à?

- Vâng. Có đám thế này mới tức chứ, cưới xong đến cả tuần lễ, lão K trong họ nhà em mới mang đến 100 nghìn nói là tiền mững hôm nọ có tờ tiền giả. Bác nhận thì bác phải đền cho em. Tức lộn ruột anh ạ. Chả được câu cảm ơn mà mất toi 100 ngàn, em cạch mặt nhà lão K... Rút kinh nghiêm, hôm nọ có đám mừng 500 nghìn, tiền to quâ, em phải ghi sổ số seri, bảo ông khách ký cho một chữ, sau này thật giả thế nào bác giải quyết cho em.

- Sao quê anh không cho tiền vào phong bì, chủ nhà tự quản lý?

- Ấy thói quê em nó thế rồi, chỉ có khách ở xa họ mới phong bì phong bao thôi.

- Thế sau khi lo toan cho đám cưới, họ cảm ơn anh thế nào?

- Cám ơn gì?! Mất ba ngày lăn lóc, phải giữ tiền khư khư nhưng chả có ai cám ơn câu nào, nói gì đến mang biếu cân chè, gói bánh. Giúp không thôi bác ơi. Làm xong không cãi nhau là may. Em chưa bị đám nào, chứ nhiều người cãi nhau to. Sau đám cộng sổ thiếu một vài trăm, họ bắt đền, thế là cãi nhau ầm ĩ cả ấy chứ.

- Thế thì nhận làm gì cho khổ?

- Quê mà bác, họ nhờ là phải làm, không làm thì sứt mẻ tình cảm à...

Chuyện cưới cheo thời mở cửa ở huyện Hiệp Hoà, Bắc Giang như thế đấy...

--> Read more..

Thứ Ba, 25 tháng 11, 2008

Mất ' khói lam chiều"...

Hôm qua bất chợt nghe bài “Thiên Trường vãn vọng” của Trần Nhân Tôn “ Thôn hậu thôn tiền đạm tự yên… Trước xóm sau thôn tựa khói lồng/ Bóng chiều man mác có dường không” mới gịât mình là lâu lắm rồi mình không còn nhìn thấy khói lam chiều nữa. Cái làn khói màu lam lúc chiều ta, bay lên từ mái nhà nép dưới bóng tre đẹp lắm, nó là biểu tượng của sự no ấm và sum họp.

Gõ thử lên Google, chỉ 0,7 giấy đã có đến 23.5000 tài liệu có “ khói lam chiều”, đủ cho thấy hình ảnh này sâu nặng trong tâm hồn người Việt, nhất là những ngươì xa quê như thế nào…

Vâỵ mà cái khói lam chiều ấy đang mất đi một cách nhanh chóng. Không chỉ đô thị mà cả nhiều vùng nông thôn đã không còn đun bếp rơm rạ nữa, họ sử dụng bếp gas rồi. Quê tôi thì thật sự không còn là làng quê nữa, không ai còn trông thấy “ mái tranh nghèo” có “ khói lam chiều” phảng phất.

Làng tôi là “ quê lụa” nhưng bây giờ cũng không còn tiếng thoi đưa lách cách “ được ví như “ trái tim của làng dệt” nữa.

Cuộc sống đã xuất hiện nhiều cái mới rất tiện ích, nhất là Internet, nhưng cũng làm mất đi nhiều cái gắn bó với chúng ta. Mất thú viết thư và nhận thư chẳng hạn. Thư viết tay, vừa viết vừa nghĩ kỹ lắm vì không muốn tẩy xoá hay viết lại. Hồi hộp gửi đi và “ lưu luyến mong hồi âm”… Bây giờ nhanh hơn, người ta gọi điện thoại, nhắn tin, thư điện tử… cả rồi.

Có người nói, mất cái đó ta được cái khác. Hẳn rồi. Họ nói, ngày xưa nghèo khổ quá con người đối với nhau tệ. Tệ bạc do thiếu đói… Cũng có thể như thế. Tuy nhiên, cuộc sống sung túc hơn xưa nhưng có vì thế mà người ta tốt với nhau hơn không nhỉ? Tôi thì không dám chắc…

--> Read more..

Thứ Hai, 17 tháng 11, 2008

"Bệnh mù màu" đang lan toả

Mùa cưới đang vào thời cao điểm, trên đường phố không thiếu hình ảnh những đám ăn hỏi, đám đón dâu tấp nập… Chỉ có điều, thay vì màu đỏ náo nức, ấm áp trong màu sắc lễ ăn hỏi, xe cô dâu trong lễ cưới năm nay lại là gam màu đen trắng.

Một lần thấy chiếc xe đi đón dâu màu đen, viền hoa trắng và những dải ru băng, nơ trắng phấp phới, tôi thấy rất phản cảm, không thể không nghĩ đến hình ảnh chiếc xe tang, đến “ Hai con ngựa trắng xếp hàng đôi” trong thơ Nguyễn Bính. Tại sao ngày cưới được chọn ngày chọn giờ, được kiêng kỵ kỹ lưỡng, từ người đại diện, người trải chiếu… mà lại bỏ qua màu sắc nhỉ? Càng nghĩ, tôi càng có cảm giác, về khía cạnh văn hoá, chúng ta đang có hội chứng mù màu.

Trong việc hôn nhân, đầu tiên là đám ăn hỏi, người ta vẫn duy trì việc mang lễ vật đến nhà gái bằng những tráp sơn son, phủ khăn lụa điều. Đương nhiên, những người dẫn lễ , nhất là người đại diện phải là người vợ chồng song toàn, con cái đầy đủ, gia đình êm ấm… Những chữ song hỷ, đương nhiên cũng màu đỏ, dán lên từng quả cau một cách cẩn thận.

Trái ngược với màu sắc ấm áp, vui tươi của lễ ăn hỏi, xe cô dâu năm nay lại theo gam màu đen trắng, trông lạnh lẽo và u buồn vô cùng.

Tất nhiên ta hiểu rằng, hai gam màu của lễ ăn hỏi và đám cưới theo hai quan niệm khác nhau, phương Đông và phương Tây. Ngày cưới chú rể mặc comple đen, lễ phục trang trọng nhất của đàn ông và cô dâu mặc váy trắng, thể hiện sự trong trắng, trinh bạch… Xe hoa cũng theo tông màu đó.

Thôi đành coi đó là sự kết hợp Đông Tây vậy…

Tuy nhiên đến đám tang thì sự mù màu không thể biện hộ được. Xưa nay, dù Đông hay Tây thì tang lễ bao giờ cũng gắn với màu lạnh và chủ yếu là đen trắng. Ta thì để tang bằng khăn trắng, Tây thì dùng băng đen.

Nếu chúng ta để ý trên phim Tàu, những đám tang bao giờ cũng tràn ngập màu đen trắng, đôi chút màu vàng nhạt, xanh nhạt của đối trướng. Người Việt cũng như vậy, đối trướng viếng đám tang bao giờ cũng là màu trắng, hay vàng nhạt, xanh nhạt…

Bây giờ ở ta, trướng viếng tang cũng màu đỏ, thêu chữ vàng. Ít người biết chữ Hán nên không hiếm trường hợp mua nhầm trướng đám tang mừng đám khánh thọ và ngược lại. Nhiều gia đình sau đám mừng thọ không dám treo những bức trướng này vì sợ người ta nhầm nhà mới có đám tang…

Màu đỏ là màu của lửa và máu, có cường độ mạnh, dễ bắt mắt… vì thế gây cảm giác hưng phấn, vui vẻ, ấm áp, hội hè. Vàng là màu của tia nắng mặt trời, gắn liền với niềm vui, nhưng có tính trung gian. Đây cũng là màu của nhà chùa. Những màu xanh, tím, đen trắng gây cảm giác trầm lắng, suy tư và u buồn. Đó là tín hiệu chung của màu sắc mang lại cho con người.

Tại sao ta đánh mất chuẩn mực văn hoá trong sử dụng màu sắc nhỉ? Tại sao mỗi cá nhân đi dự đám tang không ai mặc áo đỏ mà đám đông lại mặc nhiên chấp nhận sự “ mù màu” nhỉ?



--> Read more..

Tâm tư của người thầy

Sắp đến Ngày Nhà giáo VN lại có thông tin UNESCO vừa xếp hạng nền giáo dục VN chỉ hơn 1 nước cuối cùng trong 140 nước xếp hạng. Ta tụt 40 bậc so với năm 2000... Trong khi đó, VN đang xây dựng bảng xếp hạng đại học của riêng mình. Trước đó là con số 20 ngàn TS và rừng bia TS ở Hoà Bình... gây nhiều tranh cãi.

Nói chung là cái sự học ở một nước có tiếng là " háo học" như VN vẫn chiếm không ít diện tích trang báo và chiếm tỷ lệ không nhỏkhoản ngân sách ít ỏi của các gia đình...

Xin đăng một bài của thầy Phạm Duy Nghĩa- Trưởng bộ môn Luật Kinh doanh Khoa Luật ĐHQG HN, nói về tâm tư của thầy xung quanh đẳng cấp ngoại hạng của Đại học VN.

Phải dám so mình với thế giới

Từ mười năm nay tôi đón Ngày nhà giáo như đón gió đông về. Những bó hoa, những lời chúc chen giữa những thế hệ học trò nhọc nhằn mưu sinh.

Người ta trở nên nhiều lời một đôi ngày, để rồi “lối cũ ta về”, chỉ còn lại vô vàn lời chất vấn cho ngành giáo dục. Từ sách giáo khoa cho đến đồng phục đại học, sức ép cải cách sự dạy và học đã nổi đầy trên mặt báo.

Không muốn góp thêm lời phàn nàn, không mơ ước sự kỳ diệu của Gióng, bài viết dưới đây góp vài thiển nghĩ tản mạn vì những trường đại học xứng đáng cho thế hệ con cháu chúng ta...

Yếu vì chưa bao giờ dám so mình

Các trường đại học nước ta yếu, yếu vì chúng ta chưa bao giờ dám so mình với thế giới bên ngoài. Không thể lọt vào danh sách 55 trường có uy tín ở Đông Nam Á, hi hữu có bài nghiên cứu đăng đàn quốc tế, hàng trăm trường đại học VN trở thành “ngoại hạng” chẳng thể so sánh với ai. Để ganh đua giành giật lấy thịnh vượng thời nay, ngoài cơ bắp, một dân tộc chỉ mạnh nếu có trí tuệ.

Nếu 180 người dân sẽ có một nhà kinh doanh, khi ấy tương lai của đất nước này tất yếu phải nhờ cậy vào sự lèo lái thông minh của giới doanh nhân, trí thức và quan chức.

Đã quá muộn để so chúng ta với thế giới bên ngoài, và cũng đã quá muộn để suy nghĩ về những cái nôi dung dưỡng nên những người quản trị đó cho xã hội tương lai.

Không chỉ thiếu tiền, thiếu cả không gian sáng tạo

Chen lấn trong số phụ huynh đầy ưu tư tìm kiếm thông tin trong các triển lãm đại học Anh, Hoa Kỳ, Đức, Singapore và thậm chí triển lãm của vô số đại học từ Trung Hoa lục địa trong vài tuần qua, tôi hiểu người VN không chỉ thiếu tiền mà thiếu cả dũng khí dám nhìn thẳng vào sự thật để từng bước tìm cách xây dựng các đại học đẳng cấp cho tương lai.

Hàng triệu đôla Mỹ tần tảo tích góp được chuyển ra nước ngoài để mua lấy chữ nghĩa cho con cháu mai sau. Việc ấy dễ hiểu, song cũng cho thấy rõ nước ta không có một đại học có đẳng cấp không phải chỉ bởi thiếu tiền.

Một Vụ Đại học lo lắng cho các trường đến mức nghĩ thay cho họ từ chương trình khung đến định hướng giáo khoa, giáo án đã làm giảm đáng kể sự tự tin của các đại học VN.

Thậm chí, có quan chức đầu ngành giáo dục cẩn thận soi xét tính mới của từng luận án tiến sĩ, bất chấp kết luận của các hội đồng chấm.

“Một người ốm bắt cả làng uống thuốc”, lo sợ vài nhà giáo làm sai, người ta tìm đến sự can thiệp rộng khắp. Nhà trường, nhà giáo thiếu đi sự tự tin, thiếu sáng tạo, thiếu cạnh tranh, và thiếu cả trách nhiệm với người học.

Cũng như khoán 10 trong nông nghiệp, cần trả lại sự tự quản cho trường và tự do nghiên cứu giảng dạy cho nhà giáo cũng như hối thúc cạnh tranh giữa họ. Khi ấy trường phải chăm chút cho người học xứng đáng với đồng học phí họ đã bỏ ra.

Nếu không làm như vậy thì ngân sách cho giáo dục năm nào cũng gia tăng; song những cây đu đủ đực vẫn được bón thêm phân mà chẳng thể kết trái.

Hiệp hội đại học và định chuẩn

Các giảng đường ở VN hao hao giống các lớp học phổ thông với bục giảng dành cho thầy cao hơn chỗ ngồi của học viên. Đại học chưa trở thành nơi tự học.

Nếu vài tuần sau khi một cuốn giáo trình vừa được xuất bản ở Mỹ, người ta có thể dễ dàng mua được trong các sạp sách ở Đại học tổng hợp Thammasat của nước láng giềng Thái Lan, người học VN chưa quen với việc học toàn cầu mà chỉ chăm chú ghi chép và nhắc lại lời thầy giáo.

Bên cạnh gia tăng sự tự quản, việc giám sát các trường đại học nên từng bước chuyển sang cho các hiệp hội đại học và hội nghề. Ví dụ, nước Mỹ có hơn 200 trường dạy luật, song chỉ 190 trường được Hiệp hội Các trường dạy luật và Hiệp hội Luật sư Hoa Kỳ công nhận khi đáp ứng tiêu chuẩn về:

(1) chương trình giảng huấn

(2) qui trình tuyển chọn giáo viên

(3) số lượng giáo viên trên tổng số sinh viên

(4) qui trình tuyển chọn sinh viên

(5) các điều kiện về cơ sở vật chất.

(6) tiêu chuẩn về thư viện (đặc biệt quan trọng)

Trường sẽ không được công nhận nếu có quá 30 sinh viên trên một giáo sư (cách qui đổi như sau: cứ một phó giáo sư tính tương đương với 0,7 giáo sư, trợ giảng 0,5 và nhân viên hành chính 0,2).

Tuy so sánh là khập khiễng, song đối chiếu với thực tế đào tạo luật ở VN mới thấy các trường ở ta “ngoại hạng” đến mức nào.

Một cuộc điều tra của Bộ Tư pháp năm 2005 cho thấy trung bình một thầy cô phải giảng huấn 101 sinh viên, cá biệt có nơi đào tạo 4.000 sinh viên luật mà không hề có một giáo viên chuyên trách (tạp chí Khoa Học Pháp Lý, 5-2005, tr. 55).

Thế mới biết bắt cả làng uống thuốc chưa thể mang lại hiệu quả bằng sự tẩy chay của hiệp hội và người đi học; cạnh tranh mới là kỷ luật khắc nghiệt nhất buộc các trường phải phục vụ người học.

Tư duy tự học

Nếu vị trí trang trọng nhất của Đại học Harvard, MIT là các thư viện, của Stanford là một nhà thờ cổ kính, bạn sẽ thường thấy đằng sau cổng trường đại học ở VN sừng sững các khu hiệu bộ và nhà điều hành.

Sách vở nghèo nàn, ghế gỗ cứng và chật hẹp, thời gian mở cửa chẳng khác giờ hành chính làm cho thư viện ở nước ta chẳng khác công sở là bao.

Người ta bảo trí thức nghĩa là người hiểu biết và dùng trí hiểu biết của mình thức tỉnh xã hội. Ngơ ngác trước thời thế mới, không hiếm khi người ta đóng cửa trong những quán tính cũ mà làm cho nền đại học VN ngày càng dị biệt với bên ngoài.

Biết ơn lắm những bó hoa dành cho nhà giáo và ước ao những người mong chờ cải cách không còn cảm thấy cô đơn trong cái chớm lạnh mùa đông.

--> Read more..

Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2008

Mẫu Túi xách nên mua

Cuối năm rồi, sắp 20-11 lại đến Noen, Năm mới... chọn quà gì tặng chị em nhỉ?

Có mấy mẫu túi hay vừa kiếm được xin đưa lên để cả nhà tham khảo. Ai muốn mua xin còm lại để tớ chuyển địa chỉ nha. Giao hàng tận nhà, giá hấp dẫn...


user posted image
Túi mang xì tin... khủng bố

user posted image
Túi mẹ và bé

user posted image
Cắn tay này!

user posted image
Ui da, sao kéo tóc tui?

user posted image
Nhảy dây

user posted image
Phong cách túi... treo cổ

user posted image
Ai cũng phải ngắm nhìn ^o^


--> Read more..

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2008

Xin âu lo không về qua đây... 12-11

Những mối tình thuở đôi mươi, tự thân nó luôn mang một sức biểu cảm kì lạ: trong veo, ngọt ngào, say mê nhưng mong manh. Ca khúc Em về tinh khôi của Quốc Bảo, với giai điệu và ca từ tuyệt đẹp mỗi khi vang lên luôn đánh thức trong tôi những cảm thức dường như vô hình mà bất tận ấy.


Bờ vai ơi đừng quá nghiêng nghiêng
Đánh rơi buổi chiều thơm ngát
Làn môi ơi đừng quá run run
Lỡ tia nắng hồng tan mất

Xin âu lo không về qua đây
Xin yêu thương dâng thành mê say
Xin cho ta nhìn ngắm lung linh
Từ đáy đôi mắt…rất tr
ong

Đôi khi, ta cảm thấy mình như luẩn quẩn trong cơn lốc của vô vàn những lo toan thường nhật. Đôi khi, ta cảm thấy trái tim mình như một bông hoa dại khờ, bé bỏng lâu ngày thiếu sự tưới tắm của những dòng nước mát lành, ngọt ngào của tình yêu, của nâng niu âu yếm…

Dừng lại một chút, và thử đắm mình trong giai điệu bảng lảng sương khói lãng mạn, trinh nguyên của Em về tinh khôi cũng đủ để sự nồng nhiệt, dịu dàng và tinh tế của trái tim thức dậy. Những câu hát nhẹ nhàng, lắng sâu đó, dường như cũng mang chút gì đó cho riêng ta?

Bờ vai ơi đừng quá nghiêng nghiêng đánh rơi buổi chiều thơm ngát…”- Có phải lời thì thầm thật khẽ vang lên đâu đây? Thật khẽ thôi, đủ để ta thấy chênh vênh nét chiều nơi bờ vai gầy, đủ để trái tim rưng rưng mong manh về tia nắng mảnh mai đậu trong đôi mắt yêu thương nâng niu đâu đó thoáng chạm làn môi mềm. Chỉ thoáng chạm thôi, để bình yên cho một bờ vai, để bầu xúc cảm trong veo ấy không tan ra như sương khói mong manh, để mê say bay cao bất tận

Bàn tay em là cánh sen thơm
Ướp trong vùng đêm mái tóc
Nụ thanh xuân còn ấp e nơi
Nét xinh áo lụa thơ
ngây

Những người con gái trong các sáng tác của Quốc Bảo luôn mang một vẻ đẹp thánh thiện, thoát tục, như gần mà lại như xa. “Cánh sen”, “nụ thanh xuân”, vừa gợi “sắc” vừa gợi “hương” quyến rũ của một giai nhân từ cõi thiên thai. Chất mộng lung linh toả ra từ ca từ đưa ta phiêu du tới thánh địa thiêng liêng của tình yêu lãng mạn, sáng trong.

Ca khúc Quốc Bảo luôn quyến rũ bởi ca từ trong vắt mà tình tứ như thế. Ta nhớ tới thoáng ngất ngây của kẻ si tình trong Bài tình cho giai nhân: “Em ơi mỗi chiều cuộc đời mỗi xiêu/ Nhưng em mỹ miều lòng ta cứ yêu/ Này ta dệt chiếu chờ em yêu kiều…”


Em về tinh khôi lại là một màu đắm say khác, ấy là sự nâng niu đến vô cùng:

Xin trăm năm em về tinh khôi
Đôi tay ta dang rộng hân hoan
Xin cho ta một khắc reo ca
Vui cùng em

Dường như mỗi cử động trong bài hát này chỉ là “chạm khẽ” bởi một lòng sợ hãi mơ hồ. Tình yêu mong manh như giọt sương sớm đậu trên cỏ biếc, biết đâu sẽ tan biến rất nhanh trong nắng gió hanh hao

Vì biết đâu cánh mây trắng yêu em gọi mời
Biết đâu gió tha thiết mang em về trời
Biết đâu bỗng em thấy tim ta chật chội
Và em tan đi cùng ánh sương
Biết đâu sớm mai nắng em phơi cuộc tình
Biết đâu sớm mai gió tan cơn mộng lành

Em về tinh khôi đấy... Khúc hát cho bầu trời xanh thẳm ngan ngát gió hương, cho đồng nội mênh mang màu hoa trắng thanh khiết, và cho những vạt áo lụa còn thơm…

Giai điệu bài hát bỗng trở nên gấp gáp hơn, tha thiết hơn. Những nỗi niềm lắng sâu bừng lên mãnh liệt cùng điệp từ “Biết đâu”. Những ẩn dụ trong từng câu hát tinh tế đến xao xuyến. Chúng tựa hồ một sợi lông vũ trắng muốt bay nhẹ nhẹ trong gió, hay giống như một tia nắng mảnh mai. Hình ảnh “con sông thương cạn kiệt” chợt vắt qua trái tim ta nỗi cô đơn chênh vênh

Biết đâu bỗng em thấy sông thương cạn kiệt
Biết đâu bỗng mưa nắng gieo tin buồn phiền
Và em sẽ cất cánh tung trời… hoá thân… sớm mai
Và em sẽ cất cánh phương nào…thênh thang…mây khói

Tình yêu, có lẽ cũng giống như một dòng sông, bên lở bên bồi, khi đầy khi vơi, khi bình lặng lúc dữ dội? Ngày nào đó, ai biết được rằng sông sẽ cạn dòng yêu thương? Thế nên, mong em, trong khoảnh khắc này, cứ “về tinh khôi”- mang cho ta một chút hân hoan, một chút âu lo lắng đọng thành bản tình ca lãng mạn khiến trái tim miên man.

Dù cho đến một ngày như vậy, ta cũng xin hát khúc ca:

Biết đâu biết đâu đấy xin em lòng thành
Và xin cất lấy trái tim này…nhớ nhung…phút giây

  • Ngọc Huyền
--> Read more..

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2008

Vượt "sông" Láng- Hoà Lạc

Hiện nay, đường Láng - Hòa Lạc (Hoài Đức, Hà Nội) vẫn chìm trong nước sâu, nhiều chỗ gồ ghề, nguy hiểm. Hàng nghìn phương tiện đang vất vả vượt "cửa ải" phía Tây thủ đô.
>

Nơi ngập sâu nhất trên đường Láng - Hòa Lạc là 0,7 mét.
Công nông, ôtô và xe cải tiến là những phương tiện chở người và xe máy qua 'sông'. Một cuốc chở người và xe có giá 30.000 đồng.
Tuy vậy, nhiều người vẫn cố gắng tự băng qua.
Đi xe đạp bấu víu vào xe tải.
Xe buýt chạy tốc độ nhanh để vượt qua đoạn ngập.
Chết máy rồi, đẩy thôi.
Xe cải tiến chở người đi đưa đám ma.

(VnExprees)

Giá như ngập nhỏ một gang

Bắc cầu giải yếm cho chàng vào đô ( thủ đô)

Uớc gì cho nước mau khô

Uớc gì quan lớn ngó vô đường này..

Ước gì....

--> Read more..

Thứ Năm, 6 tháng 11, 2008

Sau cơn mưa...

Chưa động đất, không hỏa hoạn, mới chỉ vài cơn mưa, thủ đô đã ngập chìm trong nước. Lụt rồi cũng qua, song cảm giác lo âu sẽ còn ở lại với hàng triệu người dân Hà Nội.

Chính quyền sinh ra để làm gì, nếu không vì sự bình an của người dân. Sau cơn mưa lụt, dẹp yên tàn tích, sẽ tới một lúc người ta phải truy xét trách nhiệm của chính quyền, của giới truyền thông và của tất cả những người có trách nhiệm xây dựng, phản biện mọi chính sách ở địa phương.

Người dân đóng thuế nuôi chính quyền những mong con em đến lớp được an toàn, đêm tối có ngọn đèn để thắp, lúc mưa gió có chỗ khô ráo để trú ngụ. Không bảo đảm được những điều ấy, dù tưng bừng tượng đài văn miếu, chính quyền còn nặng nợ với nhân dân.

Tưởng rằng thời buổi văn minh, bất đắc dĩ phải ngoi ngóp trong mưa lũ, người ta mong quá những lời chỉ dẫn, cứu giúp tìm đường. Cả giới truyền thông chậm chạp phản ứng, chúng ta nợ nhân dân thói quen phục vụ những thông tin bình dị. Lụt ở phố nào, tránh từ đâu, nơi nào người cơ nhỡ có thể tá túc, ai cứu giúp khi xe cộ chết máy giữa đường... đã quen với chuyện cao xa trên trời dưới biển, giới truyền thông ngờ nghệch với những dịch vụ đưa tin thô sơ nhất vì lẽ sống hằng giờ của người dân. Ráo riết săn tin hoa hậu, loạn trí người xem với đủ loại game show, đó có phải những thứ chính yếu nhất mà người dân mong đợi?

Khi nhiều khu phố cũ đã khô ráo khá nhanh sau cơn mưa, cư dân nhiều khu đô thị mới vẫn huyên náo bắt cá trên đường cao tốc. To đẹp mà không hiện đại, hoành tráng mà không văn minh, lỗi ấy thuộc về người có quyền quy hoạch thành phố, lỗi ấy cũng thuộc về giới trí thức và những người có sứ mệnh phản biện chính sách. Quá lệ thuộc vào người có quyền, chúng ta ít khi dám nghĩ khác, có nghĩ khác đôi khi cũng không dám nói, có dám nói đôi khi cũng không nói hết. Vì lẽ ấy những đô thị mới cứ phăm phăm mọc lên, thiếu những cảnh tỉnh xã hội, thiếu cả sự phản biện và giám sát của người dân.

Những ai đã nhìn những tập quy hoạch Hà Nội mà người Pháp để lại sau năm 1954, những ai đã sống những ngày Hà Nội thanh bình sau thống nhất đất nước mới thấy những gì chúng ta đang chứng kiến thật ngột ngạt, dở dang. Hà Nội đã ít dần màu xanh, đã hiếm dần khí sạch, sau cơn mưa lũ, có lẽ phải làm thật nhiều việc thì Hà Nội mới đẹp trở lại trong ánh mắt người dân.

PHẠM DUY NGHĨA (Tuổi Trẻ 5-11)

--> Read more..

Thứ Tư, 5 tháng 11, 2008

Khi nhà báo ăn năn ...vì nói đúng

"Cha ông ta đã đúc kết: thủy, hoả, đạo, tặc. Trong bốn thứ ấy, việc đối phó với lũ lụt là khó khăn nhất, thiệt hại cũng lớn nhất. Để góp phần khắc phục và giảm thiểu những thiệt hại, ông có nêu lên bài học lớn nhất là phải huy động sức dân tại chỗ; đồng thời cũng từ thực tế tại nơi ông đang kiểm tra, chỉ đạo, ông cũng nói lên sự lo lắng trước hiện tượng có những người dân vẫn còn tư tưởng trông chờ, ỷ lại?

Vâng, đúng là tôi cảm thấy sức dân tại chỗ cần phải được huy động tốt hơn, bởi phạm vi thiên tai lần này rất rộng, cho nên không thể nơi này trông chờ nơi khác. Dù vậy, tôi thực sự rất lấy làm tiếc và muốn chân thành xin lỗi bạn đọc, xin lỗi mọi người về những lời gây nên sự bức xúc và bị phê phán.

Tôi đã nói lên sự lo lắng, bức xúc của mình vào lúc người dân cũng đang vô cùng bức xúc. Tuy nhiên, tôi tin rằng mỗi người sẽ được mọi người nhận xét, đánh giá thông qua cả việc làm và lời nói, và nhất là việc làm trên thực tế. Tôi nói điều này vừa để xin lỗi, vừa để nói lên niềm tin nơi mọi người.

- Được ông thổ lộ từ đáy lòng mình những lời như thế, cánh nhà báo chúng tôi cũng cảm thấy có phần thiếu sót. Cũng chỉ vì muốn thông tin nhanh đến bạn đọc nên phóng viên đã phỏng vấn qua điện thoại giữa lúc ông đang có mặt tại nơi úng ngập nặng và phải chỉ đạo nhiều việc tại
hiện trường…


Vào lúc này, tôi không muốn nói rằng báo chí có lỗi. Tôi muốn cùng với báo chí, cùng với mọi người hãy làm những việc cụ thể gì đó để góp phần hạn chế, để chia sẻ về những thiệt hại, mất mát của người dân. Tôi nghĩ, đó là cách tốt nhất mà mọi người đang mong muốn ở chúng ta trong lúc này". VNN

Bài này đăng sau bài PV trước, trong đó Bí thư Hà nội phê phán thói ỷ lại của người dân. Nói thế không sai nhưng hoàn cảnh đó nói vậy là thiếu cận nhân tình. Có lẽ vì thế mà Bí thư xin lỗi.

Điều lạ là anh nhà báo cũng tỏ ra ăn năn, vì đã thiếu sót, đã PV qua điện thoại trong lúc lãnh đạo đang ở nơi ngập lụt... Đây là thiếu sót chăng? Có lẽ thực chất của thiếu sót nếu có này là để lọt cấu nói hớ của lãnh đạo chăng...

NGhe lời ăn năn của nhà báo này mà buồn lòng quá!

--> Read more..

Thứ Ba, 4 tháng 11, 2008

Hà Nội " bí đái"

Cả Hà Nội bây giờ như cơ thể bị phù thũng, như bệnh nhân xơ gan cổ chướng, đụng đâu cũng õng nước. Vậy mà chỉ có mỗi đường thải là Trạm bơm Yên Sở, hết công suất cũng vẫn ri rỉ như người bí đái. Ngay chính Trạm bơm cũng bị ngập đến 40 cm nên càng vất vả hơn.

Câu chuyện cái Trạm bơm này cũng có nhiều điều phải nghĩ. Năm 1990 Bộ Thuỷ lợi khi đó lập thiết kế, quy hoạch và chỉ đạo xây dựng trạm bơm này với công suất 90 m3/ giây. Sau một hồi chuẩn bị, Hà Nội xin được tiền của Nhật bản, thế là họ xin chào Bộ Thuỷ lợi, cho em tự lo. Thay vì có chuyên môn như Bộ Thuỷ lợi, họ làm được hết giai đoạn 1 là ngừng. Từ năm 2000 đến nay, 8 năm trôi qua mà giai đoạn 2 vẫn bặt vô âm tín.

Tây chụp ảnh " Hà Lội"

Bộ Thuỷ lợi, sau nay là Bộ Nông nghiệp cũng " buông tay", chả ai lo xem Hà Nội thủ đô của đất nước làm ăn thế nào, mưa to một trận mới lòi ra cái vời " bí đái" Yên Sở không thẻ tiêu hết trong dăm ba ngày lượng nước mưa cực kỳ lớn đang dềnh ứ lên khắp nơi.

Ông Hà Nội chả thấy xin lỗi hay nhận trách nhiệm gì. ông Chủ tịch bảo có chỗ khô đường rồi, chỗ khác đổ về nên lại ướt. Có xong giai đoạn 2 cũng vẫn chả tiêu nổi lượng nước lớn thế này... Tóm lại là " nhờ giời " cả.

Không ai hỏi rằng nếu từ năm 2000 đến nay, xong giai đoạn 2 nâng công suất lên gấp đôi thì sẽ tiêu nhanh hơn. Nếu có thêm trạm khác thì lại càng đỡ... Mà thôi, có hỏi thế anh Thảo lại bảo: Hồi đó em còn ở bên Bắc.

Anh Bộ Xây dựng chịu trách nhiệm về xây dựng cơ sở hạ tầng mà cũng bình chân như vại. Té ra Hà Nội cũng là một địa phương " tự cung tự cấp" thôi các bác ạ.

Nghĩ một hồi thì nảy ra sáng kiến: Sắm ngay cái thuyền, ngập là em mang ra. Phải tự cứu trước khi trời cứu thôi đồng bào ạ.

--> Read more..

Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2008

Hà Nội như Vơnidơ

Hà Nội ngập mênh mông sau hai ngày mưa xối xả như " lấy chĩnh dội xuống". Hậu quả là trẻ con không đi học được, nhiều công sở khốn khổ vì thiếu nhân viên do nước ngập họ không đến được. Tôi đi làm đến 20g tối qua mới về, nước ngập làm nhiều xe máy, ô tô chết máy. Bà xã đi đón con thì chết máy, trời thì mưa gọi điện thoại kêu cứu mà không ứng cứu được. Tóm lại xáo trộn lung tung.

Trưa nay nhà có khách, bà bác ăn chay, nên đậu phụ là món chủ đạo. Vậy mà chợ không có. Lát sau có người qua cổng nói có hàng đậu đấy. Chạy ra thì vừa hết. hai vợ chồng chạy xe máy ra chợ NGọc Hà, tầm mãi mới tranh được 15. Mình mua xong là hết.

Ai đi chợ cũng tranh lấy để mua, giá cả tăng vô tội vạ.

May mà khách khứa không quen ăn nhậu chỉ dùng bữa thanh đạm nên cũng OK.

Thế mới biết sức người quá nhỏ bé. Chả thấy anh lãnh đạo thành phố nào lên TV chia sẻ trách nhiệm thoát nước yếu kém hay hô hào " nghiêng đồng đổ nước ra sông" như hồi xưa cũ. Cái thời mình muốn làm chủ thiên nhiên...

--> Read more..

Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2008

Dân chủ quá trớn?!

'Hình nhân' ông Sarkozy
Đây là vụ kiện thứ sáu của ông Sarkozy kể từ khi ông đắc cử Tổng thống
Một thẩm phán tại Pháp đã bác bỏ đơn kiện của Tổng thống Nicolas Sarkozy - người muốn chấm dứt việc bán búp bê ‘nộm hình nhân’ của ông.

Bác bỏ vụ kiện này, vị thẩm phán tại Paris nói loại búp bê ‘hình nhân thế mạng’ Tổng thống Pháp là nằm “trong phạm vi cho phép của tự do ngôn luận và quyền hài hước”.

Luật sư của ông Sarkozy nói Tổng thống Pháp sẽ kháng án lại phán quyết này.

Loại búp bê này được bán với các mũi kim để người mua có thể cắm vào những đoạn trích lời của Tổng thống Pháp được in trên thân búp bê - những câu như “làm thêm để kiếm thêm”.

Ông Sarkozy kiện công ty sản xuất búp bê K&B ra tòa sau khi loại búp bê này được tung ra thị trường vào ngày 9/10. Luật sư của ông Sarkozy nói ông có “toàn quyền và độc quyền” sử dụng hình ảnh của chính mình.

Bán chạy

Công ty K&B từ chối ngừng bán sản phẩm này, nói rằng phản ứng của ông Sarkozy là “hoàn toàn quá đáng”.

Phóng viên BBC Alasdair Sandford tại Paris nói vụ việc khiến nhiều người chế nhạo và làm tăng doanh số bán loại búp bê này.

Đây là vụ kiện thứ sáu của ông Sarkozy kể từ khi ông đắc cử Tổng thống Pháp vào năm ngoái. Tuy nhiên, đây là vụ kiện đầu tiên mà ông bị tòa bác bỏ.

Các ‘hình nhân thế mạng’ vốn thường đi đôi với các trò ma thuật, khi người ta dùng kim cắm vào hình nhân nhằm yểm bùa ngải lên kẻ thù. (BBC)

Các bác có thấy bên Pháp dân chủ quá trớn không? Tổng thống là đại diện cho đất nước thế mà dám mang hình ảnh Tổng thống ra làm trò đùa, nếu theo tín ngưỡng dân gian là xúc phạm và ác ý. Đung slà lợi dụng tự do dân chủ để làm phương hại đến hình ảnh Tổng thống. Tội nặng. Đã thế ông Thẩm phán nào đó lại xử Tổng thống thua kiện. Không hiểu viên Thẩm phán này do ai bổ nhiệm và phục vụ ai nữa. Chắc tay này sớm muộn sẽ bị kỷ luật, cho thôi chức hay chuyển đi miền núi...

Không biết phán đoán của mình có đúng không? Theo các bác, kỳ phúc thẩm tới bản án có thể thay đổi không?

--> Read more..

Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2008

Quan chức

Trên báo Lao Động Cuối tuần số 43 có bài đặt câu hỏi: Sao lại xưng là quan chức? Tác giả nhận xét
gần đây ở nước ta, không chỉ nói năng giao tiếp, mà cả trên văn bản, trên mặt báo (cả báo hình, báo nói), không ít người thường hay dùng từ "quan chức" để chỉ cán bộ có chức quyền ở bộ nọ ngành kia, như quan chức Bộ NG.G., Bộ C.T., Bộ KH-ĐT...

Dùng như vậy vừa không chính xác về ngữ nghĩa, vừa không phù hợp với Hiến pháp và Pháp lệnh Cán bộ, công chức của nước ta và phản ánh sai lệch tính chất nhà nước dân chủ xã hội chủ nghĩa của nước ta. Bởi "quan chức là người có chức vụ cao trong bộ máy của nhà nước phong kiến hoặc tư bản" (Từ điển Tiếng Việt - 1992, Trung tâm Từ điển Ngôn ngữ, Viện Ngôn ngữ học Việt Nam).

Dưới chế độ cũ, chức danh "quan" để chỉ người đứng đầu bộ máy nhà nước từ cấp huyện trở lên, như quan huyện, quan phủ, quan tỉnh... Nói đến từ "quan" là nhân dân ta từ thế hệ này đến thế hệ khác đều thấy xa lạ cách biệt với mình, quan đồng dạng với quan dạng, quan cách, xa lánh và đè nén dân. Nên Bác Hồ đã dùng từ "quan cách mạng" để chỉ những cán bộ mang danh là cán bộ cách mạng nhưng lại xa dân, đè nén dân, thậm chí đàn áp và xâm phạm quyền dân chủ và lợi ích của nhân dân, tức là đứng trên đầu trên cổ nhân dân như quan lại dưới chế độ cũ.

Do vậy, theo tôi không nên dung từ "quan chức" để chỉ bất cứ chức danh nào, cao cũng như thấp, của cán bộ nhà nước ta, nói chung là cán bộ nước ta. Như vậy, vừa tuân thủ theo Hiến pháp và Pháp lệnh Cán bộ, công chức, vừa phù hợp với bản chất chế độ xã hội ta và tính chất nhà nước ta.

Trăn trở của vị này rất đáng suy nghĩ. Nhưng ta sẽ thay cụm từ Quan chức bộ X bằng gì nhỉ? Xin đề cử vài cách để các bạn chọn giùm và gợi ý thế:

- "Lãnh đạo của Bộ X"- Lãnh đạo thì cũng là cấp trên, có quyền sai bảo cấp dưới. Nghe nó xa lạ với bản chất công nông nhỉ? Dưới chế độ ta cán bộ lãnh đạo là công bộc của dân cơ mà.

- "Các đầy tớ của dân ở Bộ X"... Nghe như thế có vẻ lột tả được sự tận tuỵ vì dân, khiêm tốn, giản dị, liêm khiết của đội ngũ cán bộ ta rồi đấy, nhưng nói đi nói lại chưa ổn nhỉ, nếu thế có người dịch là " Ô sin của dân..." cũng được à?!

- Hay " Đầy tớ cao cấp của dân ở Bộ X"- dài dòng mà vẫn dễ hiểu lầm. Làm việc với nước ngoài nó dịch linh tinh thì mất thể diện quốc gia, trong thời buổi hội nhập này.

- Thế "Chính khách Bộ X" cho nó thờì thượng được không? Không được vì chỉ có Bộ trưởng mới là chính khách thôi, còn lại Thứ trưởng, Vụ trường ... thì không được rồi.

Bí quá, thôi gọi là quan chức cho nó nhanh vậy...

--> Read more..

Thứ Ba, 21 tháng 10, 2008

CSGT được trang bị thước dây

Thông tin về quy định được Bộ Y tế kiến nghị đưa ra khiến nhiều CSGT băn khoăn: Làm thế nào để biết một cô gái đang đi xe máy có vòng ngực đủ trên 72 cm hay không?

Nếu cô gái không đủ vòng ngực mà vẫn để cho họ đi thì CS có lỗi, vì thế sẽ phải tích cực đo. Nhưng nếu ách lại để đo nhiều quá thì sẽ làm không xuể, lại gây ách tắc giao thông?!

Đo thì phải lấy con số chính xác, nên chắc phải yêu cầu đương sự bỏ áo nịt ngực ra. Nhiều laọi độn mút hay đánh lừa thị giác lắm! Vậy thì đo ngoài đường có được không nhỉ? Hay sẽ phải làm những lều tạm như chỗ thử quần áo để đo cho chính xác?!

Một anh khác nói, vào chỗ kín như vậy để đo nguy hiểm lắm, lỡ cô ta hối lộ, dúi vào tay CS mấy đồng để được đo sai, kết quả OK thì sao? Có cô hối lộ không được la toáng lên là CS quấy rối thì thanh minh sao giờ?!

Có ý kiến cho ràng nếu đo phụ nữ thì phải để CS nữ đo chứ. Nhưng lấy đâu ra đủ CS nữa để hỗ trợ việc này...

Một việc nhỏ khác là CSGT sẽ được phát thước dây chuẩn. Ở bên Pháp từ lâu họ đã được trang bị loại công cụ hỗ trợ này, nhưng chỉ để đo những cô nào váy ngắn quá đầu gối 15 cm. Bây giờ ta phải đo vòng ngực thì khó khăn gấp bội bên Pháp.

Lo như anh CSGT hơi quá , nhưng có lý lắm, phải không các bác. Mặc dù đã có bác sĩ khám sức khoẻ nhưng tình trạng mua bán Giấy khám sức khoẻ tràn lan như vừa rồi thì công tác hậu kiểm phải đến tay CSGT chứ còn ai nữa. Khổ thế!

--> Read more..

16000 tiến sĩ đời mới...lên bia

Hội nghị Khởi động dự án Trung tâm nghiên cứu, bảo tồn di sản tiến sĩ Việt Nam vừa đưa ra những thông tin làm xôn xao dư luận. Một công viên Văn miếu đương đại sẽ được khởi dựng lên trên diện tích 25 ha đất, “quý tính cao danh“ các vị đại khoa hiện đại sẽ được tạc trên bia đá hoa cương…

Trước một việc hệ trọng liên quan đến văn hiến ấy, không thể không có suy nghĩ, dựng bia để làm gì, ca ngợi biểu dương hay răn đe nhắc nhở như cha ông ta xưa đã làm…

Sao cho khỏi “Nhơ nhuốc cho khoa mục”?

Nói đến 82 tấm bia ghi danh các vị Tiến sĩ ở Văn Miếu - Quốc Tử Giám Hà Nội, ai cũng thuộc lòng những câu chữ tha thiết, trọng thị mà cụ Thân Nhân Trung đã viết trong tấm bia cổ nhất, khoa thi Nhâm Tuất năm 1442 :” Hiền tài là nguyên khí của quốc gia, nguyên khí thịnh thì nước mạnh và vươn cao; nguyên khí suy thì nước yếu mà xuống thấp. Vì thế, các bậc thánh đế minh vương không ai không lấy việc gây dựng người tài, kén chọn kẻ sĩ, bồi đắp nguyên khí là việc đầu tiên. Kẻ sĩ đối với đất nước quan trọng là thế cho nên quý trọng kẻ sĩ không biết thế nào là cùng”.

Nhưng đó mới là một nửa ý nghĩa của việc dựng bia. Một nửa sau đáng tiếc là ít ai nhắc đến, ít ai để ý, nên không hiểu hết dụng ý của tiền nhân. Ngoài việc biểu dương, khuyến khích, bia Văn Miếu còn là những lời răn dạy, nhắc nhở các vị đã đỗ đạt, những người đang theo con đường học vấn rất nghiêm khắc.

Chính trên tấm bia Nhâm tuất 1442, Thân Nhân Trung đã viết:” Hãy đem tên họ những người đỗ khoa thi này mà điểm lại. Người đem văn học, chính sự tô điểm cho cảnh trị bình, được quốc gia tin dùng suốt mấy chục năm cũng nhiều. Nhưng gián hoặc cũng có kẻ vì nhận hối lộ mà hư hỏng, hoặc sa ngã vào hàng bọn gian ác, có lẽ vì đời họ chưa được nhìn thấy tấm bia này ( bia dựng sau khoa thi 42 năm-1484-Nv). Ví thử đương thời được mắt thấy thì lòng thiện tất tràn đầy, ý ác tất ngăn chặn đâu còn dám nảy sinh như vậy được? Xem thế việc dựng bia này ích lợi biết bao, kẻ ác lấy đó làm răn, người thiện theo đây mà gắng, dẫn việc dĩ vãng, chỉ lối tương lai, vừa để rèn luyện danh tiết cho sĩ phu, vừa để củng cố mệnh mạch cho đất nước. Ai đó xem bia nên hiểu ý sâu này!”.

Bia ghi danh Tiến sĩ khoa Quý Mùi 1463 răn:” Kẻ sĩ mong được khắc tên trên bia đá này tất phải làm sao cho danh xứng với thực, sửa đức hạnh…ngõ hầu trên không phụ ý tốt của triều đình ban khen, dưới không phụ chí cả phò vua giúp dân, để tiếng khen mãi mãi…Khiến người đời sau xem bia đá này chỉ tên mà nói: Người này tận trung với nước, người này để ơn cho dân, người này đạo nghĩa ngay thẳng, người này giữ đức lập công. Thật vinh hạnh. Nếu không người ta sẽ trông vào mà nói: Đồ gian tà, tuồng phụ bạc, quân hèn nhát. Công luận còn rõ ràng há không thận trọng được ru?!”.

Tất cả những tấm bia đều có những lời răn đe như thế. ” Nếu chỉ mượn tiếng đỗ đạt để cầu no ấm, lấy con đường ấy làm lối tắt để ra làm quan, thì đời sau sẽ gọi là kẻ tiểu nhân gian tà, thành ra nhơ nhuốc cho khoa mục”( Bia Tiến sĩ khoa Đinh Sửu 1577).

Không biết Trung tâm Tiến sĩ Việt Nam có tiếp thu tinh thần ấy của cha ông ta còn để lại trên bia đá hay không?!

Danh có xứng với thực?

Chúng ta thường phê phán lối học thi cử đời xưa, nặng về tầm chương trích cú, nhưng lối học chân chính ngày xưa luôn đề cao những người có đóng góp thiết thực cho đất nước, đòi hỏi thực chất phaỉ xứng với danh nghĩa.” Nếu chỉ có tiếng mà không có thực… thì chỉ là hạng hủ nho, hạng tiểu nhân, thiên hạ chỉ tên, người đời khinh bỉ, đáng là vết nhơ cho người đại khoa” (Bia khoa Quý Hợi 1623). Mang đòi hỏi đó ra với 16.000 tiến sĩ chuẩn bị được ghi danh ta thấy điều gì?

Trước hết phải khẳng định có rất nhiều Tiến sĩ, nhiều nhà khoa học đang cần mẫn làm việc, đóng góp cho đất nước trên nhiều lĩnh vực, nhưng nói như ai đó “ Tiến sĩ cũng có dăm bảy đường”. Báo chí đã từng nêu ý kiến các nhà đào tạo Tiến sĩ chia sẻ trong một hội nghị rằng có người chọn đề tài tắm giặt cho quân đội làm đề tài Tiến sĩ. Lại có người đưa lên mạng rằng cái mới trong đề tài của mình là… phát triển Đảng cho quần chúng ưu tú và quần chúng đó phải tự nguyện xin vào Đảng. Đó là những quy định có sẵn trong Điều lệ Đảng. Bộ trưởng Bộ Giáo dục – Đào tạo phải thốt lên: “Bằng Tiến sĩ không phải vật trang sức. Anh thực sự muốn cống hiến cho khoa học ở trình độ cao thì hãy làm Tiến sĩ. Đừng chạy theo bằng cấp mà làm khổ nhiều người”.

Nhiều luận án cũng chỉ loanh quanh một số chủ đề quen thuộc, chỉ khác về vùng nghiên cứu kiểu như “nghiên cứu chuyển đổi cây trồng cho vùng A”, “ những giải pháp chủ yếu để phát triển nghề B”… Thứ trưởng Bành Tiến Long phải nhận xét chua chát:” Bản thân đề tài chỉ là sự sao chép, không có tìm tòi sáng tạo riêng thì làm sao đưa ra được cái mới”. Còn ông Nguyễn Đình Ngộ- Hiệu trưởng Trường Đại học dân lập Phú Xuân ( Huế) thì nói thẳng:” Việc đào tạo và cấp bằng Tiến sĩ như hiện nay khiến chúng tôi rất xấu hổ”.

Giáo sư Trần Văn Thọ, Đại học Waseda, Tokyo trong một bài viết đã nhận xét, việc đào tạo Tiến sĩ ở ta quá đơn giản. Theo ông, một luận án tiến sĩ phải đảm bảo hai tiêu chuẩn, tính “học thuật” và tính “độc sáng”. Ở nước ngoài “ trong khi nêu ý kiến đánh giá của mình trong hội đồng, không có giáo sư nào phát biểu những câu như “luận án nầy văn phong sáng sủa, bố cục chặt chẽ,…”, mà chỉ xoay quanh tính học thuật và tính độc sáng của luận án. Ngay cả trường hợp nghiên cứu sinh người Trung Quốc và người Việt Nam của tôi viết và bảo vệ luận án bằng tiếng Nhật cũng không có ai khen theo kiểu như vậy. Có dịp tham dự mấy buổi bảo vệ tại Việt Nam, tôi rất ngạc nhiên khi nghe những câu đánh giá như vậy và có cảm tưởng như người phát ngôn đương nói về một luận án tốt nghiệp đại học”. Do đó, ông cho rằng ta đang cho ra lò những Tiến sĩ tiêu chuẩn nội địa, tiêu thụ trong nước mà thôi.

Ta còn có một lực lượng đông đảo các Tiến sĩ, Phó Tiến sĩ do các nước XHCN trước kia đào tạo giúp, nhưng không phải bằng nào cũng thực chất. Một tác giả có bằng Phó Tiến sĩ ở Đông Âu về tự động hoá văn phòng vừa có bài trên VNN nói thật lòng “Nếu ai dùng Lotus Notes hay các loại lịch trên internet của Google, Yahoo và so sánh hệ thống tôi xây dựng cách đây 20 năm sẽ nói đó là mớ…giấy lộn. Luận án được đóng gáy vuông, hơn trăm trang, trông rất được. Về nước nộp cho thư viện quốc gia một cuốn. Nhưng hình như nó đã bị mối xông hoặc bán cho hàng rong gói xôi. Vài năm trước đến xin lại, không thấy nữa. Thú thật, tôi nhẹ cả người. Nếu ai không may tìm thấy để tham khảo cũng không sợ vì “biết mình là ai?”. Nhưng tôi biết chắc “tôi tên là gì”. Bạn đọc biết tôi sợ nhất cái gì không? Sợ đọc luận án PTS của chính bản thân (!)”.

Ông cho rằng tấm bằng đó chỉ là sự động viên của các nước bạn đối với ta thôi. “Tôi tin rằng, những nhà khoa học thật sự của Việt Nam không ai muốn nằm cạnh những tiến sỹ “ngoại giao” hay “mua bán”. Họ thà làm viên sỏi lát đường cho người nghèo đi cắt lúa hơn là có tên trên bia đá để phủ bụi thời gian”.

Chính vì vậy tôi tin rằng, nếu hỏi ý kiến thì chắc hẳn không ít Tiến sĩ sẽ từ chối cái “ân điển” được khắc tên vào bia đá này. E rằng lúc đó dự án sẽ dở dang, 25 ha đất lại trở nên hoang hoá hay sử dụng sai mục đích.

Ở Trung Quốc hiện nay cũng có tình trạng tương tự như ta, đang cố gắng để trở thành quốc gia nhiều Tiến sĩ nhất thế giới. Họ có 310 trường đại học có thẩm quyền cấp bằng Tiến sĩ, trong khi Hoa Kỳ là 253. Năm 2006, Trung Quốc đào tạo 49.000 Tiến sĩ, không kém 51.000 của Hoa Kỳ bao nhiêu. Số lượng tăng nhưng chất lượng giảm ghê gớm. Báo chí Trung Quốc đã nêu có vị làm luận án Tiến sĩ với đề tài “ Thử nghiên cứu mối quan hệ biện chứng giữa người nếm thức ăn và nhiệt độ nấu”. Đây không phải là cá biệt, có luận án nghiên cứu về “ Địa điểm các chợ rau xanh trong thành phố”…Giả sử họ cũng dựng bia cho các vị Tiến sĩ này thì sẽ cần bao nhiêu ha đất nhỉ?!

Phù hợp với thời đại?

Ngày xưa, 5 năm mới có một khoa thi, đến thời thịnh trị Lê Hồng Đức mới quy định 3 năm một kỳ thi, vậy mà có năm chỉ đỗ có ba bốn người, thậm chí hai người, khoa thi đỗ nhiều nhất cũng chỉ ngoài 60 người. Nói về số lượng, ngày xưa ít hơn bây giờ nhiều. Khi đó, điều kiện eo hẹp, các cụ chỉ có cách tôn vinh trang trọng nhất là khắc bia, nhưng mỗi người chỉ mấy dòng họ tên, quê quán, ngoài những sĩ tử đến học ở Văn Miếu- Quốc Tử Giám thì dân chúng chả ai nhìn thấy. Bây giờ khác, chúng ta có phương tiện thông tin đại chúng, chỉ cần một anh nông dân nghĩ ra máy tuốt lúa hay cũng có thể được truyền hình, báo chí đưa lên, chưa nói đến các vị Tiến sĩ có công trình thiết thực.

Công trình của các vị Tiến sĩ thời nay có thể đưa lên mạng để cả thế giới biết. Vì vậy, giữa thời buổi tin học mà các nhà tổ chức vẫn nghĩ ra cách tạc bia như thế kỷ XV thì thật lạ lùng. Không thể hình dung ra một rừng bia chữ quốc ngữ trên những tấm lưng rùa cổ kính sẽ như thế nào?! Ai đọc? Người dân mọi miền Tổ quốc ư? Họ không có tiền mua vé ô tô để đến. Khách nước ngoài ư? Họ vào mạng còn nhanh chóng và đầy đủ hơn. Hay là chính những người có tên?

Nên chăng thay cách lập Công viên 25 ha bằng việc lập một website trên mạng internet. Trên đó ta đưa chân dung, tiểu sử, công trình từng vị Tiến sĩ để tiện tra cứu. Việc đưa lên mạng như vậy đạt được mục đích mà cha ông ta mong muốn, đó là ca ngợi biểu dương đồng thời răn đe, nhắc nhở. Những luận án, những công trình sao chép, những ý kiến nhận xét, phản biện đánh giá có trách nhiệm hay không, mang tính khoa học hay không sẽ đựơc kiểm chứng. Vàng thau sẽ không lẫn lộn, “danh với thực” được kiểm tra.

Ông giám đốc Trung tâm Tiến sĩ cho biết, sẽ cố gắng thu thập toàn bộ thông tin và tư liệu khoa học liên quan đến các tiến sĩ Việt Nam; sau đó, sẽ nghiên cứu để lựa chọn những nhà khoa học có đóng góp thực sự cho nước nhà để ghi bia lưu danh. Việc trưng bày tư liệu về các tiến sĩ dựa trên thẩm định của hội đồng cố vấn gồm hơn 20 nhà khoa học đầu ngành. Đây sẽ là vấn đề vô cùng phức tạp, không tránh khỏi tranh cãi. Nếu lập công viên trên mạng thì tất cả những phức tạp này sẽ đựơc loaị bỏ.

Làm như vậy ta còn tiết kiệm được 25 ha đất cho bà con nông dân đang thiếu ăn cày cấy, tiết kiệm được khoản ngân sách lớn thu từ tiền thuế của dân. Chưa kể, nghĩ đến dự án, đến 25 ha đất dân dễ hiểu sai… (Đã đăng An ninh thế giới 18-10)

--> Read more..

Thứ Tư, 8 tháng 10, 2008

Thi nhau tự tử

Ba diễn viên Hàn Quốc, trong đó có những người rất nổi tiếng thi nhau tự tử trong tuần qua khiến dư luận xót xa va lo ngại. Nhìn bề ngoài họ đều là những người thành đạt, có nhân sắc, tài năng và tiền bạc, tại sao họ phải chạy trốn cuộc đời?!

Viêt Nam cũng vậy, theo TT, sáng 8-10, tại hội nghị khoa học của BV cấp cứu Trưng Vương, BS Phạm Anh Tuấn đã báo cáo một nghiên cứu mới nhất về vấn đề tự tử. Theo BS Tuấn, từ tháng 5-2007 đến 5-2008, BV Trưng Vương tiếp nhận cấp cứu 310 trường hợp tự tử (sau khi được điều trị chỉ có 1,3% tử vong). Tính bình quân cứ hơn một ngày lại có một ca tự tử vào cấp cứu, trong đó gần 72% trường hợp là nữ.

Tuy nhiên, tỉ lệ tự tử “thành công” ở nam giới lại nhiều hơn nữ. Đa số người tự tử ở độ tuổi dưới 35, trong đó 50% dưới 25 tuổi. Đối tượng tự tử chiếm tỉ lệ cao nhất là công nhân (19%), kế đến là HS-SV (hơn 16%), nông dân chiếm tỉ lệ thấp nhất (4,2%). Về học vấn, 47% người tự tử có trình độ trung học cơ sở, 30% trình độ trung học phổ thông. Đặc biệt, trước khi tìm đến cái chết có đến gần 43% BN có triệu chứng trầm cảm.

Nguyên nhân dẫn đến hành vi tự tử chủ yếu là vấn đề tình cảm (62%), kế đến là do vấn đề tiền bạc (gần 15%). Đáng lưu ý, có 53% trường hợp tự tử là người độc thân. Cách thức tự tử nhiều nhất là uống thuốc (gần 98%), trong đó loại thuốc BN thường dùng tự tử là thuốc ngủ, kế đến là thuốc bảo vệ thực vật (gây tử vong 100%). Chỉ có tỉ lệ nhỏ treo cổ tự tử hoặc cắt mạch máu.

Gần 93% số ca chọn nhà mình làm nơi tự tử; vì vậy nếu gia đình quan tâm, để ý có thể ngăn chặn được và phát hiện sớm người thân tự tử để đưa đi cấp cứu kịp thời. Về thời gian tự tử, đa số BN chọn ngày chủ nhật và thứ hai, ít nhất là vào thứ bảy. Thời điểm tự tử nhiều nhất là từ 20g trở đi cho đến gần sáng (49%), kế đến là buổi trưa (38%).

Trong lúc BS Tuấn đang báo cáo về vấn đề tự tử, tại BV Trưng Vương cũng vừa cứu sống BN H.T.Đ. (26 tuổi, Đức Huệ, Long An). Ngày 4-10, vì buồn giận người yêu, trong một phút nông nổi, H.T.Đ. đã mua thuốc rầy về uống. Sau khi cấp cứu, BV Hậu Nghĩa đã chuyển H.T.Đ. lên BV Trưng Vương. Qua ba ngày điều trị tích cực, H.T.Đ. đã thoát khỏi tử thần.

Trước đó, ông C.V.Q. (50 tuổi, TP.HCM, nhập viện ngày 6-4) cũng tự tử bằng thuốc rầy. Ông C.V.Q. là một người có học thức, địa vị cao trong công việc và sống với vợ con rất hạnh phúc. Tháng 1-2008 biết mình bị nhiễm HIV ông đã suy sụp tinh thần, bỏ việc, sống cô lập và bắt đầu có ý nghĩ tự tử. Ông thu xếp mọi chuyện và trở về ngôi nhà ở Q.12 mua thuốc rầy tự tử.

Anh L.M.H. (31 tuổi, Long An, nhập viện ngày 13-4) tự tử bằng thuốc diệt cỏ Paraquat. BN làm nghề bảo vệ, có gia đình và một con nhỏ 3 tuổi nhưng cuộc sống vợ chồng không được hạnh phúc. Trong một lần cãi nhau, vợ anh mang con bỏ nhà đi. Buồn chán, BN uống hết 1/3 chai thuốc diệt cỏ Paraquat.

Có liệu pháp nào chữa trị cho những người trầm cảm, quá căng thẳng hay không?

--> Read more..

Thứ Ba, 7 tháng 10, 2008

Sông Vân và Dương Vân Nga

Bạn Thu Thuỷ yêu cầu nói thêm về sông Vân, xin đưa ra một số thông tin.

Sông Vân là một chi lưu của sông Đáy, chảy từ thị xã Tam Điệp qua huyện Hoa Lư và hội lưu với sông Đáy tại trung tâm thành phố Ninh Bình. Sông có chiều dài trên 20 km, chỗ rộng nhất tới 300 m.

Sông Vân còn gọi là Vân Sàng, gắn với truyền thuyết về Lê Hoàn khi thắng Tống trở về, Dương Vân Nga đã đem một đoàn cung nữ ra đón và mở tiệc giao hoan với nhà vua ở trên dòng sông. Cái tên Vân Sàng (giường mây) đã ra đời từ đó. Về sau nhân dân đã lập đền Thượng thờ Lê Hoàn và Dương Vân Nga ở ven bờ sông Vân. Như vậy tên sông bắt nguồn từ chữ “ mây mưa”, chỉ cuộc làm tình một cách bóng bảy. Chữ này cũng có điển, gắn với sự tích Vu Sơn bên Tàu, mời bác Bu chỉ giáo tiếp.

Trở lại với sông Vân, gắn với mối tình Lê Hoàn- Dương Vân Nga mà lịch sử phân định mãi chưa xong, xin trích đưa lên một bài có liên quan để bạn Thu Thuỷ chia sẻ.

LÊ HOÀN,DƯƠNG VÂN NGA VÀ CÁI ÁN THÔNG DÂM

Lật trang sử, chúng ta nhận thấy việc kết tội vua Lê Ðại Hành có thể nói là từ thời sử thần Ngô Sĩ Liên. Trước đó dưới thời Trần,Sử gia Lê văn Hưu (nhà viết sử đầu tiên của Ðại Việt và là triều đại gần nhất để có thể xác định việc đúng sai tương đối khả tín nhất) không hề có một lời kết luận nhỏ về tội của Lê Ðại Hành và Dương Vân Nga.

Khi Ðinh Bộ Lĩnh còn là Vạn Thắng vương thì Lê Hoàn đã có ở dưới trướng, có lẽ tuổi của Lê Hoàn cũng tương đương tuổi tác của Ðinh Liễn (con Ðinh Bộ Lĩnh). Lịch sử đã mô tả Lê Hoàn là một tướng lĩnh rất thương yêu binh sĩ và luôn luôn đồng cam cộng khổ cùng binh sĩ của mình.

Từ khía cạnh nhỏ này chúng hãy thử tưởng tượng, một ngày đẹp trời nào đó, Lê Hoàn, đã gặp Dương Vân Nga. Trai tài gái sắc sóng mắt đưa tình . "Thế là tình trong thì đã mặt ngoài còn e". Mặt khác Ðinh Bộ Lĩnh là chuá tể Hoa Lư dĩ nhiên sắc đẹp của Dương Vân Nga và tiếng đồn về sắc đẹp của nàng khó lòng qua được Ðinh Bộ Lĩnh. Dĩ nhiên Ðinh Bộ Lĩnh không biết mối tình của Lê Hoàn và Dương Vân Nga và chuyện gì sẽ đến phải đến. Dương Vân Nga về với Ðinh Bộ Lĩnh không còn con đường khác để chọn.
Chúng ta nhận thấy Ðinh Bộ Lĩnh rất tin tưởng ở Lê Hoàn, bằng chứng là Hoa Lư có 10 Ðạo quân thì trao cả cho Lê Hoàn, nếu Lê Hoàn có lòng phản nghịch thì thật không thể tưởng tượng nỗi.

Ở đây chúng ta thử đặt giả thuyết: Sau khi lấy Dương Vân Nga, Ðinh Bộ Lĩnh mới được biết Dương Vân Nga chính là người yêu của Lê Hoàn, từ điểm này ÐBL chắc phải có những thử thách để chứng minh lòng trung thành của Lê Hoàn và Lê Hoàn chắc đã không phụ lòng ÐBL, cuối cùng thì vị chúa tể Hoa Lư đã không ngần ngừ trao cả Thập Ðạo binh cho Lê Hoàn .

Ngày ÐBL và Ðinh Liễn bị Ðỗ Thích giết, Lê Hoàn còn đang ở ngoài biên ải cùng với binh sĩ của mình không ở kinh đô Hoa Lư. (Tất cả các bộ sử dù chống đối hay lên án Lê Hoàn đều nói là sau khi về kinh Lê Hoàn mới tư thông với Dương Vân Nga). Tại sao Lê Hoàn không ở kinh đô Hoa Lư mà lại luôn luôn ở ngoài biên ải? Có lẽ ÐBL dù tin Lê Hoàn cũng không muốn Lê Hoàn ở gần ái hậu của mình thành ra Lê Hoàn phải ra biên ải và cũng có lẽ chính Lê Hoàn không muốn gặp Dương Vân Nga, thà đi xa còn hơn.

Chiếc áo Hoàng Bào khoát lên vai Thập Ðạo tướng quân, không phải là khoát lên cái ngai vàng mà là khoát lên cả một sức nặng của cả một dân tộc. Nếu Lê Hoàn đầu hàng Tống để giữ ngôi vị thì đó là ngôi vua, nhưng lên đường để ra biên ải diệt giặc thù thì cái ngôi vua mỏng manh đó có thật là ngôi vua hay không? hay đó là sức nặng oằn vai của cả giòng tộc đè trên vai người anh hùng, ngày trở về lại kinh đô ai dám chắc là có. Nói thẳng ra cho dù có Dương Vân Nga hay không có thì ngai vàng đó chắc chắn cũng lọt vào tay Lê Hoàn khi quân Tống sang xâm lấn. Hãy nhìn thái độ của các tướng lãnh và binh sĩ hăm hở theo Thập Ðạo tướng quân lên chiến trường với niềm tin tất thắng thì cũng biết Lê Hoàn được lòng binh sĩ như thế nào. Hành động khoác áo bào mang nhiều tính chất trìu mến cá nhân của Dương Vân Nga nhiều hơn là hành động thực tế trao ngai vàng. Còn Dương Vân Nga có sáng suốt hay không sáng suốt hoàn toàn không có nghĩa gì cả. Mọi việc đã được quyết định khi Phạm Cự Lạng lên tiếng cùng với binh sĩ yêu cầu Lê Hoàn lên ngôi. Hành động khoác áo là hành động tượng trưng cho tình yêu của Dương Vân Nga đối với Lê Hoàn mà thôi.

Ngày Lê Hoàn lên đường bình Chiêm mang theo Dương Vân Nga lên chiến trường, điều này chứng tỏ đã có một tình yêu sâu đậm giữa hai người. Triều đình thiếu gì cung phi mỹ nữ. Tại sao người theo Lê Hoàn không là người khác mà lại là Dương Vân Nga - một thiếu phụ đã có con và là của thừa của người khác. Tại hạ có dịp đọc một bài viết về ngày giỗ ở Hoa Lư. Tại Hoa Lư dân thờ Dương Vân Nga chung với Lê Hoàn, khi đến ngày lễ của Ðinh Tiên Hoàng thì thỉnh Dương Vân Nga đến đền thờ Ðinh Tiên Hoàng một đêm rồi sáng mai đem trả lại đền thờ của vua Lê. Cúng tế ở Hoa Lư chắc đã truyền từ đời này sang đời nọ không thay đổi và cũng chỉ những người dân Hoa Lư mới biết được sự thật cuộc tình như thế nào. Ðinh Bộ Lĩnh lấy Dương Vân Nga phong làm Hoàng Hậu, bình thường mà nói thì Dương Vân Nga là vợ thật sự của Ðinh Bộ Lĩnh mà Lê Hoàn chỉ là người chấp nối sau này. Nhưng thực tế ở đền thờ thì Dương Vân Nga lại được coi như là vợ chính thức của Lê Ðại Hành còn Ðinh Bộ Lĩnh chỉ là kẻ qua đường. Tại sao? câu trả lời chỉ chính do những người dân Hoa Lư lập bàn thờ là chính xác nhất (đừng quên dân Hoa Lư tôn kính cả hai vua Ðinh-Lê vì cả hai đều xuất thân ở Hoa Lư).
http://www.maiyeuem.net/vtopic89162.html

--> Read more..

Thứ Hai, 6 tháng 10, 2008

Tiếc cho núi Thuý sông Vân

Mỗi lần đi đường sắt Bắc Nam, qua thị xã Ninh Bình, nhìn thấy ngọn núi Dục Thuý Sơn như con chim chả xanh thắm tắm bên dòng sông Vân ai mà không mong ước có một mong ước có dịp bước chân nên chốn danh thắng này, nơi in dấu chân của biết bao danh nhân đất nước.

Theo sử sách, từ thời Lý Nhân Tông vào năm Quảng Hựu thứ 7 (1091) đã tháp Linh Tế trên núi. Trải qua thời gian, tháp bị hư hại, đến thời Trần Hiển Tông, nhà sư Trí Nhu đã xây lại tháp Linh Tế ở trên đỉnh núi, sáu năm mới xong (1337 - 1342). Trương Hán Siêu, một danh sĩ thời Trần đã có nhiều kỷ niệm với núi Non Nước. Trong bài "Dục Thuý Sơn Linh Tế tháp ký", Trương Hán Siêu đã cho biết "Tháp cao bốn tầng, đêm toả hào quang, người ở xa, gần đều trông thấy rõ". Trương Hán Siêu cũng là người đổi tên núi từ Băng Sơn thành Dục Thuý Sơn (Chim trả tắm). Quả là con mắt của một nghệ sĩ đã khiến cho núi có tên rất hay, ngọn núi nhỏ xinh như con chim đậu bên dòng nước biếc để rỉa lông, đập cánh. Núi tĩnh mà cái tên thì động. Nghe đâu Trương Hán Siêu không ở quê mà ở ngay chốn thanh nhã này. Trong một bài thơ, Trương Hán Siêu gửi gắm tâm tư:” Sắc núi còn xanh ngắt/ Lâu rồi người vẫn đi/ Lòng sông in bóng tháp/ Tầng thẳm cửa thôi che/ Từ cách xa đời tục/ Mới hay điều thị phi/ Năm Hồ trời đất rộng/ Bến cũ nơi nào về? ( Băng Thanh dịch).

Các vua Lê cũng đặt hành cung ở trên núi Thuý để thường đến chơi thăm. Trong một lần viếng Vĩnh Lăng trở ra, Lê Thánh Tông dừng thuyền lên núi Dục Thuý, đã làm bài thơ Đề núi Dục Thuý, khắc ở vách đá nhô cao về phía đông. Vua Tự Đức cũng từng đến thăm và đề thơ trên núi này.

Mới đây nhân có Hội thảo tại Ninh Bình, chúng tôi mới có dịp đến thăm nơi in đậm dấu ấn của lịch sử và văn hoá, biểu tượng của Ninh Bình này. Tiếc rằng, chuyến thăm đã để lại cho tôi nhiều suy nghĩ không vui.

Chân núi có chùa, tên chữ là Sơn Thuỷ Tự, sát nghĩa dân gian là chùa Non Nước. Đáng tiếc là chùa cổ đã bị phá, thay vào đó là một ngôi chùa bê tông, trong chùa vàng son sáng choé. Ngoài sân pho tượng Quan Âm Nam Hải bằng đá trắng Ngũ Hành Sơn Đà Nẵng khiến cho ngôi chùa không còn dáng vẻ của chùa Bắc. Lại thêm con rồng mới đắp chạy quanh làm lan can kiểu du lịch Suối Tiên nữa khiến cho cảnh trí bị phá vỡ hoàn toàn. Con Rồng biểu tượng quân chủ thường gắn với đình đền, ít khi ( hay không bao giờ) xuất hiện tại các ngồi chùa truyền thống ( trừ trang trí bát hương hay chạm trên ngai, trên hương án) lại hiện hữu nơi đây. Một nữ nhà báo đi cùng than: Trông thấy con rồng Suối Tiên em không còn cảm hứng nữa… Sự lại tạp đã khiến cho ngôi chùa không còn bản sắc.

Lên núi nhỏ, cây cối xanh biếc, chỉ chừng dăm chục bậc đá là lên đến đỉnh núi. Đây rồi, núi Thuý “ thơ phú anh hoa đầy vách” ghi dấu ấn của biết bao tao nhân mặc khách, trở thành một tuyển tập thơ có một không hai. Trên núi còn trên 30 bài thơ văn khắc vào đá, ngoài ra còn đến hàng trăm bài thơ còn lưu trong sách vở của các danh nhân từ Trần Anh Tông, Phạm Sư Mạnh, Trương Hán Siêu, Nguyễn Trãi, Lê Thánh Tông, Phạm Huy ích, Ngô Thì Sĩ, Ngô Thì Nhậm, Ninh Tốn, Phạm Văn Nghị, Cao Bá Quát, Nguyễn Khuyến, Bùi Dị ...

Tôi đi tìm ngày mấy tấm bia ma nhai, mong tìm thấy chữ của Trương Hán Siêu mà không còn. Bà cụ bán nước nói, bia đó mất lâu rồi. Nhiều tấm bia rêu phong, sứt vỡ. Có bia đá trắng cao trên 1m, chữ rất tốt, lại vứt chỏng trơ, bia sứt một góc trên, góc vỡ vứt đó không xa. Đây là tấm bia ghi công đức những ngừơi cúng ruộng cho chùa. Một tấm bia thập phương công đức khác bị chôn ngập một nửa bên vỉa hè dưới chân núi.

Có thể nói, ngoài cảnh trí thiên nhiên, tài sản vô giá của di tích này chính là những tấm bia đá. Ngoài những bia khắc thơ có giá trị nghệ thuật về thư pháp, thi ca còn có những tấm bia có thể khai thác về các dòng họ địa phương, về địa danh, về phong tục… Tiếc rằng những thứ vàng ròng đó lại không được ngành văn hoá Ninh Bình chú trọng.

Trên đỉnh núi nhỏ, ngoài đình nghinh phong tám mái duyên dáng là một lô cốt thực dân Pháp xây từ những năm chiến tranh. Cái lô cốt đen sì, to tướng đã phá hỏng hoàn toàn cảnh quan Núi Thuý. Không hiểu vì lý do gì mà người ta không phá nó đi để trả lại vẻ đẹp nguyên bản cho danh thắng này. Bên cạnh lô cốt laị đặt một tượng bán thân hiện đại của một liệt sĩ Ninh Bình, có chiến công gắn với ngọn núi này. Có vẻ tượng đặt không đúng chỗ, ba công trình chen chúc nhau, không biết cái nào là chính thể hiện sự lúng túng của những người làm văn hoá nơi đây.

Xuống núi tôi tự an ủi rằng, nay mai khi nhận thức của người Ninh Bình khác đi, hẳn họ sẽ phá lô cốt của giặc, thay vào đó là phục dựng tháp Linh Tế, những tấm bia được dựng lên trang trọng. Có như thế thì ngọn núi nhỏ này mới thực sự là địa chỉ văn hoá lớn, tô điểm cho vùng đất Ninh Bình huyền thoại bên cạnh cố đô Hoa Lư, Tam Cốc Bích Động, nhà thờ Phát Diệm, rừng Cúc Phương nổi tiếng.

Ảnh 1: Lô cốt nơi dựng tháp Linh Tế xưa

2: Bia vứt chỏng trơ

3. Bia vùi ngập bên vỉa hè.

5. Nghinh phong đình

--> Read more..

Thứ Ba, 30 tháng 9, 2008

700 tỷ USD, trông người nghĩ đến ta

Kế hoạch 700 tỷ USD giải cứu thị trường tài chính Mỹ đã không thành, mặc dù Tổng thống, Phó Tổng thống, Bộ trưởng Tài chính, Chủ tịch Cục dự trữ liên bang. Lãnh đạo đảng Dân chủ và Cộng hoà tại Quốc hội. Tất cả họ, từ Nhà Trắng tới đồi Capitol đều nói một câu giống nhau: bỏ phiếu thuận cho kế hoạch.

Nhưng phần đa những nhà chính trị đại diện cho ý chí và nguyện vọng của người dân Mỹ lại bỏ phiếu chống cho kế hoạch đó. Những người giữ vai trò chủ chốt trong cuộc vận động ủng hộ kế hoạch này đã không tập hợp đủ số phiếu cần thiết ở Hạ viện.

Bản thân cơn bão tài chính “siêu cấp” và có nguy cơ kéo dài chắc chắn sẽ có tác động không nhỏ đến thị trường tài chính thế giới và trước hết là các nền kinh tế phát triển. Đặc biệt, nó rất dễ gây tác động tiêu cực đến tính thanh khoản của thị trường liên ngân hàng quốc tế.


Ảnh AFP


Trong nền kinh tế toàn cầu hóa như ngày nay, không ai dám chắc cơn bão tài chính này sẽ không “đổi hướng” sang châu Á, thậm chí là khu vực Đông Nam Á. Khi đó, sự tàn phá của nó sẽ khôn lường.

Mặt khác, cuộc khủng hoảng tài chính này chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng gián tiếp đến thị trường tài chính Việt Nam do khả năng thu hẹp tài chính, đầu tư và thương mại sẽ rất lớn.

Một điều đáng quan ngại nữa là “cơn bão tài chính” này sẽ tác động đến thị trường tài chính nhiều quốc gia khiến cho tiềm lực thị trường tài chính toàn cầu cũng bị giảm sút; thị trường hàng hóa toàn cầu cũng suy giảm. Tình hình đó khiến hoạt động xuất khẩu và đầu tư trực tiếp nước ngoài ở những quốc gia đang phát triển như Việt Nam sẽ gặp khó khăn.

Hệ thống Ngân hàng Việt Nam đang được đánh giá là có khả năng thanh khoản dồi dào và hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Chính phủ. Tuy nhiên, chúng ta không thể bình chân như vại khi “cháy nhà hàng xóm” - dù “ông hàng xóm” ở cách chúng ta đến nửa vòng trái đất! (VNN)

Những người quan tâm đến hoạt động ngân hàng đều lo ngại về thực trạng ngân hàng của ta hiện nay. Liệu nó đang tiềm ẩn nguy cơ nào mà chưa được cảnh báo? Nếu có trường hợp tương tự ta có dám công bố công khai thực trạng cũng như công khai bàn cách giải quyết hay không? Nếu có thì ta sẽ đứng về phía ngân hàng hay quyền lợi người dân để xử lý?

Tình trạng " Trăm hoa đua nở" ngân hàng mọc lên như nấm những năm qua liệu có phải trả giá? Nếu có bệnh mà che giấu thì hậu quả càng nặng nề hơn, vig thế mà không thiếu câu hỏi có thể đặt ra...

Bài học nào từ vụ 700 tỷ đô cho chúng ta, mới là điều quan trọng!

--> Read more..

Thứ Hai, 29 tháng 9, 2008

Một blogger là 1/18 nhà thiết kế trong đêm Grand Prix

Đêm chung kết trao giải Vietnam Collection Grand Prix 2008, tối ngày 28/9 diễn ra tại Cung thể thao tổng hợp Quần Ngựa (Hà Nội) thêm hào hứng với khán giả khi có sự tham gia của Tân Hoa hậu Việt Nam Trần Thị Thuỳ Dung.

Một trong 18 nhà thiết kế đã vượt qua hàng trăm thí sinh góp mặt trang giải là bloger NATURE, tên thật là Lê Nguyễn An Nhiên, sinh viên khoa thời trang ĐH Kiến trúc tp HCM ( thứ ba từ trái sang)

Theo thông tin dò rỉ từ Ban giám khảo, sau buổi chấm trực tiếp hôm thứ Bảy, người được giải khác với lúc công bố chính thức. Cuối cùng, cả 5 người đoạt giải đều là người của các Công ty đã tài trợ... Điều đó khiến các thí sinh khác nghi ngờ sự công tâm của Ban giám khảo.

Hoa hậu Thuỳ Dung là một trong số 30 gương mặt người mẫu nữ trình diễn hơn 160 bộ trang phục của các thí sinh và nhà thiết kế trong đêm chung kết cuộc thi.

Sự trở lại sàn diễn thời trang với vai trò một người mẫu tối qua của tân Hoa hậu sẽ rất hoàn hảo nếu như không xảy ra sự cố nhỏ ngoài ý muốn. Thuỳ Dung là một trong ba người mẫu trình diễn trang phục của thí sinh Hà Duy mở màn cho VietNam Collection Grandprix 2008. Cô mặc trang phục được thiết kế như quả khinh khí cầu, nhiều màu sắc trông khá ấn tượng. Tuy nhiên, trang phục độc đáo này đã khiến người đẹp “dở mếu dở cười” trong lúc di chuyển vào cánh gà. Thùy Dung đã bị mắc kẹt giữa màn hình và bục di chuyển lối vào hậu trường, cả người nhào về phía trước.
Thuỳ Dung gặp "sự cố" trên sàn diễn thời trang tối qua, ngày 28/9

Loay hoay khá lâu, người đẹp này mới “thoát” kẹt, nhưng lại tiếp tục “mắc cạn” tại cầu thang phụ dành cho người lên trao giải. Phải đến khi có sự trợ giúp kịp thời, Thuỳ Dung mới rời khỏi sân khấu một cách “an toàn”.( DT).

Tuy An Nhiên không giành được giải nào nhưng tác phẩm của cô cũng khá bắt mắt, gam màu rất đẹp . Không được giải nhưng vào đến chung kết cũng là một thành công, xin chia sẻ với NATURE.
--> Read more..

Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2008

Tình mẫu tử ghê rợn ở xứ ta

Ban giám đốc Công an tỉnh Long An vừa có văn bản chỉ đạo Công an huyện Cần Giuộc điều tra, xử lý theo thẩm quyền về hành vi bắt người trái pháp luật và cố ý gây thương tích đối với bà Nguyễn Thị Phỉ và Bùi Phương Thanh.

Theo hồ sơ vụ việc, chị Nguyễn Thị Hoa (36 tuổi, ngụ ấp Kim Điền, xã Tân Kim) mắc bệnh phong xù (động kinh), bị chồng ruồng bỏ nên thường về nhà mẹ ruột là bà Nguyễn Thị Phỉ nương náu.

Không chấp nhận con gái đã gả chồng mà phải ăn nhờ, ở đậu nhà mình nên bà Phỉ thường chửi mắng, đánh đập, đuổi chị Hoa ra khỏi nhà.

Ngày 5.9, bà Phỉ cùng con trai là Bùi Phương Thanh - đối tượng có nhiều tiền sự - đánh đập chị Hoa không thương tiếc. Họ quật ngã chị Hoa, dùng dây xích xích tay chân chị vào cột nhà. Chưa dừng lại ở đó, họ còn dùng thanh sắt nung đỏ đánh vào người chị.

Đau đớn, chị Hoa la hét, kêu cứu liền bị họ đánh vào miệng, mặt gây bỏng nặng. Sau đó, bà Phỉ và Phương trói chị Hoa bỏ trước hiên nhà suốt cả đêm, đến sáng hôm sau mới tháo xích, trả tự do cho chị.

Xót thương hoàn cảnh bi đát của chị, ngày càng có nhiều người dân ở xã Tân Kim đứng đơn tố giác, yêu cầu các cơ quan pháp luật huyện Cần Giuộc xử lý nghiêm khắc đối với và Nguyễn Thị Phỉ và cậu con trai Bùi Phương Thanh.

Chiều 26/9, người dân phường Thanh Xuân Bắc, quận Thanh Xuân, Hà Nội xôn xao về việc một phụ nữ khoảng 50 tuổi ở nhà số 4, D4 bị con hành hung, rơi xuống từ tầng 4.

Một phụ nữ sinh sống gần đó kể lại: Khoảng đầu giờ chiều, người dân nhìn thấy bà V. mặt mũi tím bầm đứng ở lan can tầng 4 và kêu cứu "Gọi 113 giúp tôi với". Sau đó, bà trèo qua lan can tầng 4, định chạy trốn nhưng bị rơi, đập người vào lan can tầng 3, vướng phải dây điện rồi rơi xuống đất bất tỉnh một lúc. Một anh hàng xóm thấy vậy liền trèo vào giúp đỡ bà mẹ thì người con trai ở tầng trên ném một chiếc ghế vào vai, khiến anh này đau ê ẩm.

Người thanh niên hung dữ ném lon nước ngọt vào một phóng viên khi phóng viên này giơ máy ảnh lên chụp anh ta.

Sau khi bà V. được đưa đi cấp cứu, con trai bà "cố thủ" trong nhà, không cho ai vào trong, thỉnh thoảng anh ta chạy ra ban công, ném đồ vật vào những người ở dưới đang hướng mắt lên trên. Có mặt trước cửa nhà số 4, D4 theo dõi sự việc, một phóng viên bị anh ta chửi bới và ném lon nước ngọt vào máy ảnh khi phóng viên này giơ máy chụp ảnh anh ta.

Chị hàng xóm cho biết tiếp: Công an phường đã trèo qua nhà bên cạnh, nhưng người thanh niên này tỏ ra rất hung dữ, liên tục ném vỏ chai, cốc nước ra bên ngoài, chốt chặt cửa và đe dọa nếu xông vào sẽ dùng dao lam tự sát.

Sự việc xảy ra từ khoảng 2 giờ nhưng 3 tiếng đồng hồ sau, công an vẫn không thể vào bên trong để tiếp cận người thanh niên. Một số người cho rằng anh ta bị tâm thần.

Tuy nhiên, người đàn ông bán hàng nước ở gần đó lại cho rằng anh ta hoàn toàn bình thường, không hề có biểu hiện của người tâm thần. Hàng ngày anh ta vẫn đi chợ mua thức ăn. Ông cho biết, người thanh niên kể trên tên là Quân, khoảng 30 tuổi, sống ở ngôi nhà số 4, D4 một mình. Anh ta ở nhà, không làm ăn gì ngoài việc suốt ngày chơi games và tiêu tiền của bố mẹ. Trước đây anh ta từng có lần hành hung bố mình.

--> Read more..

Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2008

Vú để làm gì?!

Báo chí đã cảnh báo về mối nguy hiểm do sữa kém chất lượng mang lại cho người sử dụng. Bà Shelaye Boothey- phát ngôn viên của WHO tại Hà Nội trả lời trên BBC rằng: Trên website của WHO có nhiều thông tin về melamine mọi người có thể vào xem để tham khảo nhưng tôi nghĩ vụ sữa nhiễm độc này tái khẳng định một điều, đó là cho con bú sữa mẹ cho đến 6 tháng tuổi là điều quan trọng nhất người mẹ có thể làm cho con của mình. Đó là cách an toàn để nuôi con.

Bà Shel cho biết một con số đáng ghi nhớ và kinh ngạc: Tỉ lệ cho con bú sữa mẹ ở Việt Nam rất thấp, chỉ có 17%, tức rất là thấp. WHO và UNICEF khuyến nghị tất cả các bà mẹ nên cho con bú sữa đến 6 tháng tuổi.

Chúng không cần ăn thêm, không cần thêm nước, không cần thêm bột gạo. Không đúng khi nói rằng ăn thêm sẽ làm cho đứa bé mạnh hơn. Và chắc chắn thêm sữa bột cũng không làm chúng mạnh hơn.

Trẻ bú sữa mẹ khỏe hơn và có sức đề kháng mạnh hơn nhờ kháng thể có trong sữa mẹ. Đó là điều chúng tôi cổ súy và tôi nghĩ đó là bài học rút ra từ chuyện này, bên cạnh nhu cầu củng cố luật lệ an toàn vệ sinh thực phẩm.

Cho con bú sữa mẹ là điều tốt nhất họ có thể làm cho con. Cho bú sữa mẹ liên tục, và chỉ có sữa mẹ, là chất dinh dưỡng an toàn nhất cho đứa trẻ- Chuyên gia này nói.

Vấn đề đặt ra là tại sao chị em lại ít cho con bú như vậy. Các cụ nói: "Đàn ông không râu bất nghì/ Đàn bà không vú lấy gì nuôi con". Bây giờ có vú cũng không nuôi con là cớ làm sao?!

- Sợ cho bú lâu thì bị "mướp hoá" chăng?

- Sợ bận rộn, ít có thời gian tự do chăng?

... Thôi, chả suy luận nữa, xin kính chuyển đến chị em ( Thuthuy, An Thao, Van lam, Diemxua, Vo, May N... ) giải đáp giùm.

Anh nào có ý kiến cũng cho biết luôn, có khi vì các anh mà các chị không con bú cũng nên...

--> Read more..

Flags

Flag Counter