Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2011

Ngày đông Chương Mỹ

Chương Mỹ, một huyện ngoại thành Hà Nội, vốn thuộc Hà Tây, đây là quê hương của các danh nhân như Thám hoa Đặng Ma La, Sử gia Ngô Sĩ Liên, Đô đốc Đặng Tiến Đông, Sử gia Lê Ngô Cát... Có chiến thắng Tốt Động lừng lẫy, có núi Tử Trầm Sơn, có chùa Trăm Gian thơ mộng...

Nhưng hôm nay xin mời các bác đi thăm một Chương Mỹ khác, Chương Mỹ của những số phận nghèo khó, không khác gì người La Hủ, Giẻ Triêng ở búp rừng, quanh năm heo hút.

Xã đầu tiên chúng tôi đến là xã Phụng Châu, tên thật sang, phong cảnh thật đẹp. Núi Trầm ở làng này. Gia đình đầu tiên chúng tôi đến thăm là nhà cụ H.

Cụ H gần 80 tuổi, nuôi một con gái bị mù, lại tâm thần và cháu gái đang học lớp 10. Cháu là kết quả của một vụ cưỡng hiếp, khi mẹ cháu không thể chống đỡ. Tác giả cái thai khi bị phát hiện đã bỏ đi khỏi làng, nhờ Trời cháu xinh xắn, học khá. Ngoài giờ đi học, thì làm thêm đỡ bà. Khi tôi đến cháu đang đi học.




Ba người sống trong một gian nhà bán mái ẩm thấp ven đường. Thu nhập chính trông vào quán quà vặt của bà cụ và 250 ngàn đồng trợ cấp/tháng cho người mẹ.


Gia đình thứ hai chúng tôi đến thăm trong cùng xã này là gia đình ông B. Hai ông bà già có 5 người con, nhưng chỉ có anh có trai út lấy được vợ, có con. Mấy anh con trai lớn không lấy được vợ vì họ đều ngẩn ngơ, không bình thường. Chị con gái hoạt bát nhất nhà thì cũng lỡ làng, sinh một đưa con rồi lại quay về rúc vào căn nhà tồi tàn của bố mẹ.

Cả đại gia đình họ sống trong một căn nhà dột nát, hôi hám. Ông B có gương mặt sưng tấy, nhiễm trùng rất đáng sợ, như bị cùi. Cô bác sĩ đi cùng nói, đây là viêm bờ my nhưng không chữa trị nên nhiễm trùng. Cô gợi ý gia đình đưa ông B ra Hà Nội, cô sẽ lo chữa trị miễn phí.


Anh con trai có vợ con trông cũng không sáng sủa lắm, ngày đi làm mà cũng ở nhà ôm con vì không có việc...
Cuộc sống của họ tăm tối, chỉ trông vào thu nhập từ đi làm thuê, làm mướn của mấy người con không được bình thường này...
Chúng tôi đến thăm để thấy tận mắt hoàn cảnh của các gia đình và kiếm tài trợ lâu dài cho họ, nhất là cháu gái con bà mẹ bị mù được học đến nơi đến chốn...

10 nhận xét:

  1. Vậy cuối cùng thì sao anh , đi thăm và than vậy , có ai làm gì được không anh ?

    Trả lờiXóa
  2. Lý giải như thế nào về những cuộc đời này Toro nhỉ?

    Trả lờiXóa
  3. Charmingpk: Bọn mình đều tặng họ chút tiền, ít quà và mục đích chuyến đi để biết thực sự gia cảnh mà hỗ trợ thường xuyên, mỗi tháng một chút để họ bớt khó khăn.
    Chị Huynhtran: Hầu hết các hộ nghèo do không có nghề, bệnh tật và ít học chị ạ... Em sẽ viết tiếp ở phần sau.

    Trả lờiXóa
  4. Chờ đọc tiếp phần sau anh ạ

    Trả lờiXóa
  5. nếu đánh tham nhũng khó và ngại đụng chạm thì nhà báo nên tìm hiểu và đưa lên những cảnh đời như thế này để những nhà hảo tâm giúp đỡ họ :-)

    Trả lờiXóa
  6. Ở đâu cũng vậy , luôn có những cuộc đời khốn khó . Trích lương hàng tháng để làm từ thiện là việc làm thường xuyên ở trong này đó Toro

    Trả lờiXóa
  7. Cá nhân không làm gì được cho tới tận gốc đâu, mà phải là cấp cao hơn nữa. Giải quyết nghèo là phải giải quyết vì sao mà nghèo, phải giải quyết tận gốc cơ.

    Trả lờiXóa
  8. Đúng đó anh, nếu có thể thì hãy quan tâm chu đáo đến đứa bé này cho đến nơi đến chốn.

    Trả lờiXóa
  9. Bác ơi, quê ngoại em ở Chương Mỹ đấy.

    :(

    Trả lờiXóa
  10. htgiap: thế à, xã nào đấy? kết hợp với tờ giúp đỡ quê ngoại đi...

    Trả lờiXóa

Flags

Flag Counter