Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2008

Bản lĩnh người Việt

Tối qua coi chương trình thời sự, cập nhật tin tức Olympic thấy có chuyện thế này. Đoàn ta hôm nay sẽ về, chỉ còn lại một hai nguời vì hết tiết mục tham gia. Ngoài caí huy chương bạc thì nhiều vận động viên thi đấu thua cả chính mình, chất lượng thấp hơn lúc tập. Cho nên một vận động viên bơi lội của ta xếp thứ 56 , tức là cách huy chương vàng đến 55 bậc. Vận động viên bắn súng của ta cũng tương tự.

Nụ cười của Ngân Thương VĐV thể dục dụng cụ không còn tươi như thế này nữa vì vừa bị phát hiện dính doping!

Lý do thì có nhiều nhưng chung nhất là sự hoảng hốt, choáng ngợp, sợ hãi của các vận động viên. Vận động viên bơi lội trên đây thành thật: Khi đứng trên cầu nhảy em không còn biết gì nữa, không biết mình làm gì nữa. Như vậy là mụ mỵ hết cả.

Vận động viên cầu lông ta tin là sẽ vào vòng 16 thì bị loại ngay từ vòng 32, thể hiện sự rúm ró trước đối thủ, nói không hiểu sao lại như vậy . Em đánh không được, tay nó không theo ý mình. Rất tội nghiệp.

Bản lĩnh người Việt ta yếu đuối thế sao? (Tất nhiên , có mấy vận động viên mà đã suy ra cả dân tộc là không được, nhưng nếu anh ta được huy chương vàng, người ta chả lôi ngay Tổ quốc ra đó sao. Mang vinh quang về cho Tổ quốc nhé!)

Tại sao ta lại hoảng hốt đến thế?

Một người cùng phòng tôi bảo, dân ta quen làm giả, tự thoả mãn với nhau rồi, bây giờ đến chỗ làm thật lại đông người là sợ hãi, như thằng xã quen bố láo bố toét ở xã giờ lên Trung ương ý mờ.

Không biết bao nhiêu mỹ từ khi gia nhập WTO kiểu như ra biển lớn, cất cánh bay lên... có phản ánh được thực sự thái độ của ta khi giao tiếp với thế giới không nhỉ? Hay cũng sợ hãi, lép về như đi thi thể thao ở TQ lần này?! Nghi lắm.

Chợt nhớ lại một bài báo Tết đầu 1980, GS Trần Quốc Vượng có nói ta vẫn tự nghĩ, vẫn tự hào mình là Rồng nhưng khi hoà nhập với thế giới, như nước tràn vào ngập các bờ vùng bở thửa, ta mới thấy rõ mình chỉ là một con rắn liu điu hoảng hốt.

Bây giờ thì câu ấy có dẫn chứng trực quan...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Flags

Flag Counter