Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2008

Sen Hà Nội mùa thu

Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin:0cm; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;}






Mùa thu, sen đã bắt đầu tàn, nghe quen như câu Kiều ai cũng thuộc: Sen tàn, cúc lại nở hoa. Một chút ngậm ngùi nuối tiếc về vẻ đẹp rực rỡ của sen hồng chen lá biếc đã đi mất rồi cùng với mùa hè chói chang. Bất chợt hiện về trong tôi, thoảng đâu đó hình ảnh một hồ sen bên hồ Tây, những bạn trai với tay hái sen cho bạn gái, những con thuyền nhỏ len lỏi giữa hồ sen chở hai người…

Thế rồi, trưa nay, một buổi trưa đầu thu, sự tình cờ dẫn tôi đến với hồ sen thu dẫu chỉ còn lác đác hoa mà vẫn thơm ngát. Nắng vẫn rực rỡ nhưng không còn gay gắt, gió heo may chưa thực về nhưng như đã đến rất gần trong vẻ thướt tha của liễu, trong vẻ nuối tiếc của một vài chiếc lá sen còn dùng dằng chưa nỡ héo, trong một chút hanh hao có có không không của đất trời. Tôi chợt nhận ra, mùa thu đang ở bên mình.

Bạn tôi đọc mấy câu thơ của Hữu Thỉnh: Đã thoảng nghe hương ổi, Phả vào trong gió se, Sương chùng chình qua ngõ, Dường như thu đã về.

Có phải đâu chỉ mình tôi đợi thu về. Mùa thu có tháng 9 nồng ấm, có lá vàng rơi và bay xao xác trên đường Trần Phú ngày ngày tôi qua lại, có sương giăng mờ hồ Tây mà một sáng đi trên đường Cổ Ngư ta như lạc lối, có hoa (hình như) là điệp vàng mà bạn có thể thấy rõ từ trên cao ở quán café Phố cổ bên hồ Gươm, và cả hoa sữa nồng nàn mà giờ đây ta có thể thấy ở bất cứ thành phố nào. Hà Nội không có quá nhiều chỗ để giới thiệu với bạn bè ở xa đến nhưng lại thấm sâu vào lòng người sống ở đây bởi bao kỷ niệm.

Trong đó, có kỉ niệm về một trưa mùa thu với những nụ cười rạng rỡ bên hồ sen chớm tàn mà ngát thơm. Để vui cùng mùa thu mà bớt đi nuối tiếc trước những cánh sen đang tàn, và thấy cuộc đời, nhiều khi, thật là đáng sống.












Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Flags

Flag Counter