
Hôm qua bất chợt nghe bài “Thiên Trường vãn vọng” của Trần Nhân Tôn “ Thôn hậu thôn tiền đạm tự yên… Trước xóm sau thôn tựa khói lồng/ Bóng chiều man mác có dường không” mới gịât mình là lâu lắm rồi mình không còn nhìn thấy khói lam chiều nữa. Cái làn khói màu lam lúc chiều ta, bay lên từ mái nhà nép dưới bóng tre đẹp lắm, nó là biểu tượng...