Thứ Năm, 17 tháng 12, 2009

Mất vàng vì sao?

Tối qua, coi trận chung kết bóng đá nam tại SEA Games mà buồn thúi ruột. Các cầu thủ đã không trả được món nợ cho người hâm mộ em nhỉ?! Nhìn những cổ động viên mặc áo hình quốc kỳ đỏ rực trên sân, háo hức, hân hoan mà xót xa. Cuối trận, có cầu thủ khóc như mưa…

Thua thắng trong thể thao là bình thường, dù quả này rất đắng. Điều quan trọng là rút ra điều gì từ thất bại này. Có nhiều điều để bàn, nhưng chỉ xin nói đến thủ môn.

 Tấn Trường đau đớn, lăn lộn trên sân  khiến đồng đội lo lắng. Tại sao không thay thủ môn dự bị là điều không thể hiểu nổi.

Có lẽ do Tấn Trường vẫn nghĩ là mình giỏi nhất, không thể ai có thể thay thế được, nên dù đau đớn vẫn quyết trụ lại, ngay cả khi ban huấn luyện ra dấu thay người.

Tâm lý đó dễ hiểu, cơ hội thi đấu trận lớn như thế ai chả muốn thể hiện, muốn cống hiến đến giây phút cuối cùng. Nhưng họ đâu biết, có thể vì muốn cống hiến đến giây phút cuối cùng mà hại cho đại cục và làm mất cơ hội của lớp đàn em sung sức, tràn đầy hứng khởi ngoài lề sân cỏ đang khởi động với khát vọng sục sôi?!

Lẽ ra huấn luyện viên phải quyết định, phải thay người khi thấy cần thiết, bất kể anh là ai, khi không đáp ứng được yêu cầu công việc là phải thay. Ban huấn luyện có quyền như vậy cơ mà, sao họ không thực thi quyền đó của mình. Trách Tấn Trường 1 thì trách ông Tô 10.

-Có lẽ ông Tô không phải không biết, nhưng còn vướng mắc gì đó chăng? Người ngoài nhìn vào thấy đơn giản nhưng người trong cuộc có cái khó của họ, ví dụ nợ tình nợ nghĩa, ví dụ con ông nọ cháu bà kia, vv và vv…

-Chuyện sân cỏ mà anh cứ làm như chuyện chính sự. Hi hi… Đúng là mắc bệnh  nghề nghiệp.

-Thì thể thao cũng đâu có tách khỏi đời sống xã hội, luật pháp… Các cầu thủ được cưng như vàng của ta đã chả biến thành tội phạm, thành bị cáo ra Toà lĩnh án vì bán độ năm nào hay sao. Bóng đá cũng là một lăng kính phản ánh đời sống chứ em.

-Đúng thật. Nếu suy ngẫm kỹ thì ta có được nhiều bài học từ trận đấu này…

6 nhận xét:

  1. Ông Tô hết bài.

    Cầu thủ thì sau khi được tung hê lên mây, ko biét mình đang ở đâu.

    Trả lờiXóa
  2. nhưng cứ mãi học sau thất bại hoài cũng buồn!

    Trả lờiXóa
  3. Muốn thắng người trước tiên nên thắng chính mình?!
    :(
    Buồn quá bác Toro ơi :(

    Trả lờiXóa
  4. Đó là bài học đáng giá để cho Việt Nam ta biết mình đang ở đâu trên bản đồ bóng đá của thế giới. Thất bại này tuy buồn, nhưng là cần thiết. Vì một khi có bản lĩnh và đẳng cấp rồi thì có khi thua cũng sẽ không buồn bằng. Vì khi ấy ta lại tin rằng có ngày chiến thắng.

    Báo chí và dư luận cũng có phần trách nhiệm của mình. Khi một giải đấu chỉ được coi là giao hữu trên bình diện quốc tế mà bà con ta và báo chí cứ làm như thể chúng ta đang dự giải vô địch thế giới vậy. Mình bị thất vọng nhiều rồi. Nên hôm qua có liếc qua, nhưng lại không buồn lắm. Mong sao bóng đá Việt Nam qua thất bại này mà chứng tỏ được đẳng cấp thật sự.

    Trả lờiXóa
  5. Tại ả tại anh tại cả đôi bên = huề
    Chỉ có fan hâm mộ bóng đá VN là thua đau nhứt!

    Trả lờiXóa

Flags

Flag Counter