Một công việc cũng ngốn rất nhiều thời gian của nhà văn bây giờ là ngồi đọc mạng. Già như bọn mình mỗi ngày cũng mất vài giờ đồng hồ, anh em trẻ còn hơn rất nhiều, nào đọc tin, viết blog, rồi trao đổi, cãi cọ, kể cả tranh đấu. Những cái đó làm cho tâm tình của con người bị vụn ra, mỏng manh đi. Có một chút tài năng, có dồn hết sức lực tâm huyết vào viết còn chưa chắc ra gì, huống hồ chia nát ra như thế?
http://tuanvietnam.net/2010-07-29-lay-troi-viec-bau-ban-dung-lam-xau-mat-van-nhan-
Trên đây là ý kiến của nhà thơ Nguyễn Duy, thấy có tâm tư của mình trong đó nên post lên để các bạn nghiện nét cùng chia sẻ. Hi ha...
Cái gì cũng vậy, được cái này thì mất cái kia. Net cũng ko phải là ngoại lệ.
Trả lờiXóa:)
Hic, em thì thật sự thấy đang nát tan ạ. Thật khổ khi người ta cứ bị dằng xé và mâu thuẫn giữa sở thích và đời sống anh ạ! Hic :-)
Trả lờiXóamay mà mình ko phài nhà zăn, cho nên cái nào vụn cứ cho vụn, miễn dui dẻ là ok
Trả lờiXóaCông nhận là mất thời gian thật.Cứ ngồi vào máy tính là cả một kho thông tin khổng lồ hiện ra.ĐỌc , đọc , đọc đến mức đầu nó loạn cào cào, mặt mũi đờ đẫn, óc teo đi đến mất cả trí khôn.:D
Trả lờiXóaMột lời nhắc nhở rất đúng đấy anh Toro. Em chứng kiến nhiều bạn xơ rơ xác rác vì nghiện net rồi.Em thấy mình thuộc loại khá bản lĩnh mà đôi lúc cũng bị cuốn theo dòng net đấy. Hôm nào "nói không" với nét là làm việc hiệu quả hơn hẳn. Nói chung là nghiện cái gì cũng nguy hiểm cả.
Trả lờiXóaKhông nói trước được điều gì vì ai dám xưng ta bản lĩnh biết tiết chế nhưng em nghĩ làm việc thì cũng phải nghỉ ngơi,thư giãn hợp lý thì mới có hiệu quả được chứ ạ!
Trả lờiXóaHom no toi di Dong Hoi, co bac Bulukhin chao don, rat vui va am ap. Khong co net sao gap duoc bac Bu... Va cac ban tren blog rat than thiet nua. Vi bạn be, phai mat thoi gian , nhung vui duyen moi khong quen nhiem vu la duoc. Phai khong ca nha?! HUG!!!
Trả lờiXóaĐúng là con người trong thế giới phẳng và thời đại @ có bị xé vụn ra. Nhưng nhà văn là người có nghĩa vụ viết cho thật đúng, thật đủ, thật sâu sắc, về các mãnh vụn đó. Vậy thì anh ta cũng nên tự xé vụn mình ra đễ cho phù hợp với thực tế cuộc sống. Vấn đề là anh ta phải đủ tài, đủ tầm, đủ nghị lực để điều tiết cho được sự xé vụn của mình. xé đến đâu, xé như thế nào. ..Chính Nguyễn Duy một lần tự xé vụn như vậy mà viết ra bài thơ BÁN VÀNG như thế này.
Trả lờiXóaTâm hồn ta là một khối vàng ròng
đành đem bán bớt đi từng mảnh nhỏ
mảnh này vì con mảnh này vì vợ
vì bạn bè và cha mẹ em ta
Giữ ngọc gìn vàng biết mấy công phu
ta giàu lắm mà con ta đói lắm
ta ngất ngưỡng mà vợ ta lận đận
cha mẹ ta trong lụt bão trắng trời
Ta mơ màng ta uốn éo ta lả lơi
để mặc kệ mái nhà nhà xưa dột nát
mặc kệ áo quần thằng cu nhếch nhác
mặc kệ bàn tay mẹ nó xanh xao
Ta rất gần bể rộng với trời cao
để xa cách những gì thân thuộc nhất
nồi gạo hết lúc nào ta chả biết
thăm thẳm nỗi lo trong mắt vợ u sầu
Viên thuốc nào để lúc con đau
vợ nằm đó xoay xở mần răng nhỉ
cơn hoạn nạn bổng làm ta tỉnh trí
ngọn gió tha hương lạnh toát da gà
Cái ác biến hình còn lởn vởn quanh ta
tai ách đến lúc nào không báo trước
tờ giấy mỏng manh che chở làm sao được
một câu thơ chống đỡ mấy mạng người
Lương tháng thoảng qua một chút hương trời
đồng nhuận bút hiếm hoi gió lọt vào nhà trống
vợ chồng ngủ với nhau đắn đo như vụng trộm
không cái sợ nào bằng cái sợ phải sinh con
Con chưa sinh mặt vợ đã xanh rờn
bàn tay trắng lạnh lùng tàn nhẫn thế
hạnh phúc lớn bàn tay ôm không xuể
chuyện miếng cơm manh áo thật đau lòng
Thôi thì bán bớt đi một ít vàng ròng
để sống được qua ngày gian khổ đã
phải sống được qua cái thời nghiệt ngã
để khối vàng đây chỉ đổi lấy mây trời.