Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2008

Hoa trên mộ Xuân Diệu

Hôm qua, đưa đưa tang nguyên Chánh án TANDTC Trịnh Hồng Dương đến Nghĩa trang Mai Dịch, tiện thể đi xem những ai được nằm ở Nghĩa trang sang trong bậc nhật quốc gia này. Giữa những hàng mộ của các nhà hoạt động chính trị, tôi thấy có ngôi mộ nhà thơ Xuân Diệu. Ngôi mộ dễ nhận ra vì bia mộ khác thường, có phù điêu chân dung nhà thơ nhìn nghiêng...Tôi biết rằng, khi mất , nhà thơ được an táng tại khu A Nghĩa trang Văn Điển, nơi dành cho cán bộ nhà nước hạng trung, gần với nhân dân lao động. Sau này, do có thay đổi tiêu chí nên Xuân Diệu cũng như một số văn nghệ sĩ nối tiếng khác cũng được đưa vào Mai Dịch.

Mộ nhà thơ có chân nhang mới thắp, đặc biệt là có hoa hồng tươi thắm. Tôi cứ nghĩ thầm, ai mang hương hoa đến thăm ông nhỉ? Cù Huy Hà Vũ, con ông Huy Cận, cháu gọi ông bằng bác chăng?! NHư thế thì chả có gì đáng nói.

Hay một "người tình trai" nào đó của ông khi xưa?! Hay một nữ sinh viên xinh đẹp yêu thơ ông mà đến...Theo các bạn, ai đã đến viếng mộ Xuân Diệu? Nhìn ngôi mộ ông vàng rực trong nắng chiều tôi chợt nhớ bài thơ Xa cách của ông...

Có một bận em ngồi xa anh quá
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn,
Em xích gần hơn một chút anh hờn,
Em ngoan ngoãn xích gần hơn chút nữa.

Anh sắp giận, em mỉm cười, vội vã
Đến kề anh, và mơn trớn: "Em đây"
Anh vui liền, nhưng bỗng lại buồn ngay.
Vì anh nghĩ, thế vẫn còn xa lắm.

Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm!
Ôi trời xa, vừng trán của người yêu!
Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều
Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.
Dầu tin tưởng: Chung một đời, một mộng,
Em là em; anh vẫn cứ là anh.
Có thể nào qua Vạn Lí trường thành
Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.
Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất,
Quá khứ anh, anh không nhắc cùng em.
- Linh hồn ta còn u ẩn hơn đêm,
Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ.
Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió,
Anh muốn vào dò xét giấc em mơ,
Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ,
Cũng như em giấu những điều quá thực...

Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài!
Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai!
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt!
Hãy khǎng khít nhữg cặp môi gắn chặt
Cho anh nghe đôi hàm ngọc của rǎng;
Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng:
"Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!"

Xuân Diệu có cái khó của mình, muốn gần hơn nữa mà không được.

Hay bài thơ Vội vàng của ông cũng nhắc nhở chúng ta nhiều điều. Thời gian có hạn thôi, làm được điều gì, gần thêm được chút nào... thì làm đi nhé...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Flags

Flag Counter