Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2008

Nhìn mỗi mặt người đều muốn ghé...

Sáng qua, đi sớm, dọc con đường theo hướng Đông Tây Nguyễn Thái Học, giữa những vòm cây khẳng khiu chờ nảy lộc, mặt trời đỏ như quả bóng bay treo lơ lửng trên bầu trời. Lâu lắm, giữa bao nhiêu giá lạnh mới lại thấy một bình minh hứa hẹn một ngày ấm áp như vậy.

Chợt nhớ câu thơ thời "lên đồng" của Chế Lan Viên:" Mặt trời đến mỗi ngày như khách lạ/ Nhìn mỗi mặt người đều muốn ghé môi hôn". Sao nhà thơ lại có được cái nhìn đắm đuối, say mê như vậy với cuộc đời nhỉ?

Nghĩ ngợi linh tinh và tự hỏi không biết bây giờ có được bao nhiêu phần trăm dân số nước ta đồng tình , chia sẻ được với cảm xúc này của nhà thơ?!

Tôi cũng tự trắc nghiệm mình. Tôi điểm lại những người mình sẽ gặp hôm nay xem ai là người mình muốn ghé môi hôn ( theo nghĩa bóng thôi nhé). Thú thật với các bạn là không nhiều... Nghĩ thương mình và thương...người ta nữa. Nhiều người trước đây cũng không đến nỗi nào, cũng luôn muốn xây dựng hình ảnh mình tốt đẹp mà chỉ trong vài năm , khi hội đủ điều kiện thì chân dung hiện ra nhếch nhác, thảm hại làm sao? Nghĩ đến người A, người B...càng nghĩ càng buồn. Nghĩ nữa thì hỏng mất buổi sáng ấm áp mất.

Tôi trở về danh sách những người mình trân trọng, yêu quý...Điểm một lát mới thấy danh sách cũng không ít. Hoá ra, trong lòng mình, sâu xa vẫn là nhớ những gì tốt đẹp hơn là những chuyện không hay. Mà những người không tốt mình đã loại ra khỏi qũy đạo tình nghĩa rồi, chả có lý gì mà giận hay thương họ cả...

Còn các bạn, thử làm bài trắc nghiệm xem sao nha!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Flags

Flag Counter