Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2008

1-6 nghĩ về trẻ em

Những câu chuyện của người lớn làm tôi buồn. Chán đến mức không muôn mở blog ra , không nghĩ được một ý tưởng nào để cho ra được một entry khả dĩ. Xin mượn bài này của VNN để có chuyện nói với các bạn...

Ngày 1 tháng 6 sắp đến rồi. Trẻ em của chúng ta sẽ nhận được những món quà gì từ người lớn?


Chắc chắn là sẽ có những buổi họp mặt giữa các cháu thiếu nhi ở nơi này nơi khác với các cơ quan đoàn thể để các cô, các chú, các bác, các anh, các chị... chúc tụng, tặng quà hay ôm hôn thắm thiết. Chắc chắn chúng ta sẽ được nhìn thấy những cảnh đó trên ti vi.

Điều này không phải là không có ý nghĩa, mặc dù chưa có ai thống kê có bao nhiêu trẻ em của chúng ta chưa bao giờ được hưởng những ân huệ dù chỉ là hình thức như vậy và không hề biết ngày 1/6 thì có ý nghĩa gì với chúng.

Ảnh: Nguyên Nhung

Nhưng nếu lấy ngày 1/ 6 năm nay làm một cái mốc để tổng kết những món quà mà người lớn đã mang lại cho trẻ em của chúng ta trong 1 năm trở lại đây thì có quá nhiều những "món quà" mà chúng không hề trông đợi.

Đó là hàng loạt các vụ bạo hành trẻ em như vụ chủ quán phở hành hạ em bé làm công ở Hà Nội, bé gái chết ngạt vì bị dán băng keo vào miệng, vụ bảo mẫu bạo hành ở Đồng Nai, các vụ công an hỏi cung trẻ em trái pháp luật, dân phòng hành hung học sinh và hàng loạt những hành vi bạo lực khác ở chốn học đường, rồi tai nạn giao thông...

Gần đây nhất, trong số những bức ảnh về cảnh bạo lực trên sân vận động Vinh trong sự kiện mà báo chí gọi là NGÀY KINH HOÀNG ấy, bức ảnh làm cho tôi xúc động và căm phẫn nhất chụp cảnh một đứa trẻ ngồi bệt trên đất ôm mặt khóc bên cạnh bố (hay chú bác) nó đang nằm trên sân với khuôn mặt đầm đìa máu.

Và tôi thấy thương đứa bé ấy vô cùng trước cái cảnh dã man và cực kỳ vô lý ấy của người lớn! Tại sao người ta lại nỡ mang đến cho trẻ nhỏ một "món quà" khủng khiếp như vậy!

Trẻ em hôm nay - Thế giới ngay mai

Có thể nói không phải nước nào cũng có quá nhiều ngày tôn vinh con người đủ mọi lứa tuổi, đủ mọi ngành nghề như nước ta. Trẻ em thì có ngày 1/ 6, phụ nữ thì 8/3 (và cả ngày 20/10), nhà giáo thì 20/11, thầy thuốc thì 27/2, công nhân thì 1/5, báo chí thì 21/6, rồi còn có cả ngày gia đình, ngày người già và nhiều ngày khác nữa...

Nhưng bao giờ thì đến NGÀY trẻ em không còn phải nhận những "món quà" khủng khiếp như vậy? Bao giờ thì đến NGÀY phụ nữ không phải xếp hàng cho những người đàn ông đến từ Hàn Quốc, Đài Loan xem mặt và chọn lựa như món hàng?

Bao giờ thì đến NGÀY nhà giáo không phải đi dạy thêm để kiếm tiền? Bao giờ thì đến NGÀY thầy thuốc không ăn hoa hồng từ các trình dược viên? Bao giờ đến NGÀY công nhân không bị bóc lột sức lao động tàn tệ với đồng lương rẻ mạt và không bị xúc phạm về nhân phẩm? Bao giờ thì đến NGÀY báo chí thực sự là báo chí?...

Bao giờ thì đến cái NGÀY được viết hoa đó?

  • Hà Vũ Hiển

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Flags

Flag Counter