Hà Thiên Sơn
Ngày đã cạn biết là em không đến
Cà phê buồn từng giọt cứ xô nghiêng
Và bất chợt bên thềm lá đổ
Mưa quất vào nỗi nhớ một miền riêng.
Em rất thích ngọn đèn vàng treo ngược
Bước chân trần trên đá vô tri
Làm sống lại mạch nguồn cảm xúc
Ngàn năm xưa quên lãng phải quay về.
Ta nhặt được câu thơ rất lạ
Khuấy đều với bóng chiều phai
Em xa quá làm sao chia được
Nghĩ về nhau cho ngắn những đêm dài
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét