Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2007

Lụa- mối tình vô thanh và tuyệt vọng

Lụa

Đọc xong cuốn Lụa của Alessandro Baricco, muốn viết một cái gì đó . Đọc bài này trên e-văn thấy giống như cảm nhận của mình nên xin post lên để chia sẻ với các bạn.

Một chuyện tình làm tan nát cõi lòng được kể dưới hình thức ngụ ngôn cổ điển. Một tấn kịch thấu suốt và mạnh mẽ dường bao về những dục vọng sâu sắc nhất của con người.

"Hãy nằm yên nhé, em muốn được nhìn anh, em đã nhìn anh nhiều lắm nhưng anh không thuộc về em và giờ đấy anh là của em, đừng lại gần em, xin anh, hãy nằm yên tại đây, chúng ta có một đêm nay cho riêng mình, và em muốn được nhìn anh, chưa bao giờ em nhìn thấy anh như thế, thân thể anh đã thuộc về em, da thịt anh, hãy nhắm mắt lại đi và hãy ve vuốt thân hình anh, em xin anh"...(TORO trích)

Không một lời nói nào thốt ra giữa người buôn tằm trẻ tuổi đến từ châu Âu và người thiếp của một lãnh chúa nước Nhật. Chỉ có ánh mắt không mang vẻ phương Đông của cô gái ấy đã tìm đến Herve Joncour ngay trong lần gặp đầu, thách thức cả Hara Kei, chủ của những gì phát sinh trên đảo.

Chàng là người lái buôn giàu có, nặng bên mình tình yêu đằm thắm của cô vợ có giọng nói vô cùng dễ chịu. Nhưng người đàn bà có gương mặt của một thiếu nữ và ánh mắt không mang vẻ phương Đông này có sự mê hoặc khó tả. Có nỗi lòng nào đã khiến chàng đi đến nơi được coi là tận cùng thế giới, chỉ để đón nhận hình bóng nàng?

Một người chẳng màng độ xa cách muôn trùng. Một người can đảm bung ra khỏi ràng buộc. Lại chính nàng viết thư nhắn gọi. Lại chính nàng thay người hầu đến tắm cho chàng. Lại chính nàng cầm lấy tay chàng đặt vào tay mình. Lại chính nàng xuất hiện trong một buổi tối mê đắm mà họ chỉ có thể cảm nhận vẻ đẹp của thân hình nhau, bàn tay của nhau...

Sẽ rất sượng sùng nếu gọi đó là cuộc tình tay ba, cho dù thực có là thế. Giữa Herve Joncour, và vợ anh – Helene, và nàng. Thậm chí cả tình cảm cũng không hé lộ ra ngoài, và ai cũng tỏ ra cao thượng. Tất cả được dồn nén vào bên trong, và ở nơi sâu xa ấy vấn vít những dây tơ hồng khát khao mà khó hiểu. Chàng đã phải thốt lên với người bạn vong niên vốn rất hiểu lòng mình: "Nỗi đau thật lạ lùng. Chết vì nỗi nhớ, một điều gì đó mà tôi chưa từng được biết tới bao giờ!".

Lụa, đẹp như cái tên, có những sắc màu thật rực rỡ của cuộc sống bị dồn nén. Những chương sách gọn nhẹ như một bài thơ. Những câu văn giản dị mà lóng lánh vẻ đẹp bên trong, chỉ có thể cảm nhận. Những hình ảnh mang tính biểu tượng như chiếc lồng chim khổng lồ với "hàng trăm hàng trăm" chú chim bên trong khiến Herve Joncour bị dày vò. Thoại ít, dường như ngôn ngữ nhân vật được tiết chế hết mức có thể. Không cần ngôn từ, vẫn nảy nở tình yêu. Không cần đối thoại, người vợ thấu hiểu lòng chồng. Không có đối thoại, vẫn đọng lại nỗi u hoài day dứt suốt mấy chục năm, sau khi Helene mất vì bạo bệnh... Lụa được thể hiện bằng hương vị của ngôn ngữ với một cốt truyện được đẽo gọt tinh tế. Bản dịch xuất sắc của Tú Châu đã góp phần không nhỏ trong việc nâng niu vẻ đẹp ấy.

Có ý kiến cho rằng Lụa gợi tình một cách sống động. Điều này chẳng có gì quá đột ngột, lại càng không thô thiển, bởi sau một không gian bị dồn nén, ngôn từ bị che kín, thì tình yêu phải tìm tới một lối đi riêng. Nàng chủ động dâng hiến. Chàng ngợp trong những nỗi niềm day vò. Và, người thứ ba nữa, người vợ tay kề của chàng, dù chẳng thốt ra một dòng tâm sự nào, đã thầm ước mong được là nàng. Bức thư trên bảy trang lụa, dưới vỏ bọc của người khác, đã giúp Helene biểu lộ những dồn nén của riêng mình. Để được yêu, dù chỉ một lần, dù chỉ trong hình dung. Lá thư mỏng tang và sóng sánh ái tình này mang một vẻ đẹp tao nhã sau những hình ảnh có thể gây sửng sốt với nhiều độc giả phương Đông.

"người em trên người anh, lưng anh nhấc bổng em lên, tay anh kéo ghì em xuống, những nhát đập nhồi vào trong em, bạo lực và dịu êm, em thấy mắt anh tìm mắt em, chúng muốn biết em đau đến mức độ nào, đến mức nào cũng được anh yêu, chẳng thể nào dứt được, chuyện chúng ta không thể nào dứt, anh có thấy thế không?không ai có thể xóa đi giây phút này, anh hất đầu ra phía sau gào lên mãi mãi và mãi mãi em nhamứ mắt để nước mắt trào lên bờ mi...anh phũ phàng riết chặt lấy em"...(TORO trích)

Lụa là một viên ngọc văn chương có sức mạnh mê đắm. Cuốn sách đã đưa tên tuổi của Alessandro Baricco trở nên lừng lẫy trên văn đàn quốc tế. Xuất bản năm 1996 tại Pháp, 1997 tại Italy, Lụa đã nhanh chóng chinh phục cả châu Âu và trở thành một trong những tác phẩm bán chạy nhất của châu lục này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Flags

Flag Counter