Nhìn xuống phía dưới, thấy giữa nhấp nhô màu xanh có những miếng sáng lấp lánh dưới nắng, tôi nghĩ đó là mái tole hay bể nước inox trong thành phố, tôi ồ lên: Tới đảo rồi! Máy bay thấp dần mới thấy không phải. Đó là sóng. Những con sóng bạc đầu bắt nắng giữa màu xanh mênh mông của biển.
Máy bay sà gần mặt nước và hạ cánh xuống sân bay Cỏ Ống. Bước ra cầu thang máy bay, một không khí trong trẻo ùa vào, nắng thu vàng rực, cây cối mướt mát, gây cho du khách cảm giác yên bình đến lạ lùng.
Có xe của Nhà nghỉ Công đoàn đón hành khách về trung tâm, cách đó 15 cây số. 10 ngàn đồng/ người. Đường nhựa đen bóng, một bên là biển, một bên là núi xanh nguyên sơ. Cả quãng đường chỉ gặp dăm ba người…
Đến Nhà nghỉ Công đoàn mới thấy đó là một rì- sọt, có bể bơi ngay sát bờ biển, nhưng giá phòng thấp nhất là 720.000/ ngày. Kinh hồn luôn!
Thế là mấy du khách rủ nhau đi về Khách sạn Phi Yến, ngay trung tâm và đẹp nhất của Đảo, chỗ đường Tôn Đức Thắng có dãy bàng cổ thụ cả trăm năm, nhìn ra biển. Phòng ốc xoàng xĩnh nhưng vị trí đẹp, nhất là giá chỉ 200 ngàn đồng thôi. Đây là cơ sở kinh tế của Huyện ủy Côn Đảo.
Anh Chánh án huyện đảo đón chúng tôi như anh em trong nhà nên cũng đỡ bỡ ngỡ. Bữa trưa đầu tiên ba anh em ăn trong quán Phương Thảo. Quán là một căn nhà kiểu Pháp được khuyến cáo giữ nguyên vẹn vì mục đích bảo tồn bảo tàng.
Nhà của Chúa Đảo, nay là bảo tàng
Ấn tượng ban đầu là đảo rất vắng người, những con đường hai chiều rộng rãi, sạch như lau như ly không một bóng người qua lại. Không chỉ ở trung tâm mà đường lên nghĩa trang Hàng Dương cũng sạch sẽ như thế. Bãi biển cát trắng phẳng lỳ, nước trong veo nhưng không có ai tắm. Một mình mình xuống tắm cũng kỳ, nên tiếc mà đành thôi. Giá như có bạn bè đông vui thì tuyệt. Nhất là bãi biển trên đường ra Bến Đầm, phía trên có Đỉnh Tình Yêu, sóng tung trắng xóa, bãi cát mịn màng...
Bãi biển rất đẹp
Đỉnh Tình Yêu thuộc Hòn Bà, một trong 16 hòn của quần đảo này, nơi xưa kia Nguyễn Ánh giam bà Phi Yến vì tội ngăn cản chồng nhờ Bá Đa Lộc cầu viện nước Pháp…
Đảo nằm trong khu bảo tồn quốc gia nên cây cối tươi tốt, nguyên sơ, ngọn núi Chúa (Nguyễn Phúc Ánh chăng?) sừng sững, xanh thẫm nhìn ra biển. Chỉ tiếc là người ta chưa cho khai thác du lịch sinh thái, sợ ảnh hưởng đến rừng.
Cả huyện đảo này chỉ có chừng 5-6000 người thôi, nên chợ cũng vắng như vậy. Chợ im ắng như một thánh đường. Điều đặc biệt nữa là mua bán không mặc cả, nói bao nhiêu bán bấy nhiêu.
Hôm đó tụi tôi đi với anh Chánh án, thấy ghẹ tươi ngon ghé xuống mua. Người bán nói 80 ngàn đồng ký, lại còn nói người quen nữa, nhưng dù mặc cả vài câu mà giá bán vẫn đúng 80 ngàn. Trên đường về Chánh án mới nói, anh vừa xét xử, giúp cho người bán ghẹ đòi được mấy chục triệu đồng. Quen kiểu vậy đó. Ở đây mọi người biết nhau cả và người dân vẫn cho rằng cán bộ, chính quyền phải có trách nhiệm giúp đỡ dân…Lạ thật!
Người ta vẫn còn giữ được nếp sống yên bình, để xe máy ngoài đường không khóa, thậm chí cả đêm, mà không lo mất. Nhưng anh Chánh án nói thật, ăn cắp vặt vẫn có. Không lấy xe máy nhưng tháo trộm xăng, lấy trộm điện thoại di động…Anh đã từng phải xử một số vụ ăn cắp vặt rồi.
Đường Tôn Đức Thắng, có dãy bàng cổ thụ
Đêm xuống, đường đã vắng lại càng vắng vẻ hơn. Không có karaoke, có rất ít quán cà phê. Chỉ có nhậu thôi, nhưng dù ai mời thì cũng từng ấy nhân vật, và những câu chuyện ấy thôi…
(Kỳ sau: Nhà tù và Nghĩa trang. Chơi gì ngoài Côn Đảo?)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét