
Hôm qua, một món quà được Bưu điện chuyển cho tớ từ Tp Hồ Chí Minh ra. Quà của VÔ đấy. Có điều là tên người gửi ghi rõ tên và địa chỉ như trên Chứng minh thư, chứ không phải bằng cái nicname trên mạng, rõ ràng là như vậy rồi.
Xin nói ngay, đây là phần thưởng do tớ đoán ra các nhân vật trong Tam Quốc diễn nghĩa, sau khi thay đổi giới tính, mà VÔ tung lên blog để thách đố. Phần thưởng một cuốn sách rất dễ thương của Nguyễn Nhật Ánh- nhà văn của tuổi ô mai, viết về đôi bạn nhỏ gắn với một khu vườn, mà VÔ rất thích. Ngay trang đầu VÔ viết đề từ:” Cuộc đời dù lớn/ Nỗi nhớ quá dài/ Chỉ ước mong sao mình bé lại (Thân tặng anh TORO).
Cuốn truyện được bọc nilon trong veo. Ở cuối là một bài bày tỏ cảm xúc của VÔ, như lời giải thích vì sao VÔ chọn món quà này. Bài viết trên giấy ô ly với nét chữ viết tay đẹp đẽ, nghiêng nghiêng “ Vô thấy đồng cảm với câu chuyện này- một câu chuyện giản đơn, trong sáng giữa cuộc đời có quá nhiều trái ngang. Mong anh Toro cũng sẽ thích món quà này của Vô”. Đọc những dòng chữ như thế, ai mà không thích cơ chứ.
Lâu lắm rồi mới nhận được những bức thư viết tay như vậy.
Thế là người bạn VÔ, người bạn ảo trên mạng đã trở thành một người bạn nhỏ, xinh xẻo, ấm áp và lãng mạn ngoài đời. Đó quả là một giấc mơ, do phép thuật của inh tẹc nét mang đến cho chúng ta.
Cám ơn VÔ, cảm ơn tất cả các bạn đã cũng Toro nối vòng tay lớn, cùng nhau chia sẻ những suy tư từ cuộc sống bộn bề và cũng rất đẹp đẽ này.
Mà xin lỗi nha, sao lại gọi là các bạn ảo được, các bạn thân thiết của tôi!!!
P/S Bạn Agatha...muốn “xe” món quà này với tớ đấy. OK luôn!
Thư cho hay VÔ thích khu vườn trong ký ức của mình, TORO cũng vậy. Chợt nhớ một bài thơ viết về khu vườn, thuộc vào hàng những bài thơ hay nhất thời chiến tranh (lại nhớ đến Cuộc chia ly màu đỏ của Vân Lam) xin post lên để tặng VÔ và mọi người nha.
VƯỜN TRONG PHỐ
Lưu Quang Vũ
Trong vườn phố có một vườn cây mát
Trong triệu người có em của ta
Buổi trưa nắng bầy ong đi kiếm mật
Vào vườn rồi ong chẳng nhớ lối ra.
Vườn em là nơi đọng gió trời xa
Hoa tím chim kêu bàng thưa lá nắng
Con nhện đi về giăng tơ trắng
Trái tròn căng mập nhựa sinh sôi.
Nơi ban mai cỏ ướt sương rơi
Một hạt nhỏ mơ hồ trên má
Hơi se lạnh nào ngón tay cầm se giá?
Suốt một đời cũng chẳng hiểu vì sao…
Nơi đêm khuya vọng lại tiếng còi tàu
Bỗng nhớ xa xôi những niềm đất nước
Nơi bài hát lên đường ta hẹn ước
Nơi góc vườn ta để quên vườn hoa…
Nơi vòm lá rì rào xao động cơn mưa
Quả ngọt chín khi mùa ve lại đến
Những chân trời màu hông những chân trời màu tím
Những ngôi sao bàng bạc cả hoàng hôn.
Nơi lá chuối che nghiêng như một cánh buồm
Cánh buồm đi về trong hạnh phúc
Se sẽ chứ, không cánh buồm bay mất
Qua dịu dáng ẩm ướt cảu làn môi.
Dưa hấu bổ ra thơm suốt ngày dài
Em cũng mát lành như trái cây mùa hạ
Nước da nâu và nụ cười bỡ ngỡ
Em như cầu vồng bảy sắc hiện sau mưa.
Đến bây giờ đánh giặc anh đi xa
Nhìn lại mảnh vườn xưa thấy hẹp
Biết bao điều anh con chưa nói được
Rối rít trong lòng một nỗi em em.
Rừng rậm đèo cao anh đã vượt lên
Theo tiếng gọi con tàu ngày bé dại
Vườn không níu được bước chân ở lại
Những lá còn che mát suối đường anh.
Mảnh vườn em vẫn là mảnh vườn xanh
Nơi ban đầu lòng ta ươm tổ mật
Nơi ta hái những chùm thơ thứ nhất
Nơi thu sang mây trắng vẫn bay về.
1967
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét